Thái Hanh bấy giờ mới đưa mắt về phía Chí Mẫn nhìn, đúng là ở giữa sảnh lớn có một thiếu niên mặc chiếc áo màu xanh lá, viền trắng gân thêu hoa nhưng không quá chói, thiếu niên đường nét hài hoà, nhưng lại dễ lẫn vào đám đông. Thái Hanh chống cằm, so với vẻ đẹp của hắn và Chí Mẫn, tên này còn thua xa, có điều, hình như nhìn có hơi lớn hơn hắn và Chí Mẫn một chút. Rõ ràng là một nam nhân giữa một rừng hoa mỹ nữ, ít nhất là đối với Thái Hanh, sao hắn cứ thấy kẻ này nhạt nhoà giữa đám đông thế nhỉ?
Thật là không có điểm gì đáng chú ý. "Ta thấy hắn ta đàn chán chết. Nếu ngươi thích nhìn nam nhân, nhìn ta coi bộ đáng tiền hơn!" Chí Mẫn chậm rãi uống trà, sau đó tiếp tục cắn hạt dưa. "Ta cũng chưa từng bảo mình sẽ đi vào đây." Kim Thái Hanh nhăn mặt, lần này không thể biện minh. Đúng là hắn lôi tên thiếu gia sống chết ở thư phòng này đi thật, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cậu, muốn cậu mở mang tầm mắt, nên mới lôi kéo vào đây. "Ta cũng không thể nào nghĩ ra, nơi này ngoài hạt dưa sấy rất ngon thì có gì để mở mang tầm mắt." Ừ thì cũng có mỹ nhân, có đàn cầm, có sưởi ấm giữa mùa đông lạnh. "Ngươi đừng thẳng thừng như thế chứ, ta thấy trái tim tình bạn bị đau nhói." "Cũng chưa tới mức bị bệnh tim. Về thôi!" Nói xong Chí Mẫn đứng dậy, nhét một cụm giấy ăn cuốn thành hình chữ nhật vào túi áo. Nào ngờ Thái Hanh và cậu vừa đứng dậy, một ả đàn bà bôi phấn trắng dã, môi đỏ như máu đến gần giữ lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.