Tang Noãn đi theo Lạc Tư Tư ra khỏi biệt thự, đi dạo xung quanh khu vườn nhỏ bên ngoài.
Bây giờ đã là cuối thu, hoa cúc trong vườn rụng gần hết, gió thổi nhẹ xuyên qua cành cây khô héo, đập vào mắt có một chút ảm đạm. Chầm chậm đi dọc theo khu vườn nhỏ, Lạc Tư Tư vẫn không mở miệng nói chuyện và cũng không nhìn về phía cô.
"Tu Tu."
Trong lòng mơ hồ có cảm giác thấp thỏm, Tang Noãn bắt đầu nhịn không được, đứng tại chỗ khẽ gọi cô ấy.
Lạc Tư Tư dừng bước, xoay người lại nhìn cô, dường như muốn nói gì đó, mở miệng muốn nói nhưng lại thôi.
Tay hơi siết chặt góc áo, Tang Noãn lấy hết dũng khí nhìn cô ấy hỏi:
“Cậu tìm tớ là muốn nói chuyện gì?”
“Tớ..” Lạc Tư Tư mở miệng, ý tứ trên mặt khó nói, cứ nhìn cô chằm chằm chốc lát, cuối cùng vẫn nói, “Tống Đề đã nói với tớ rồi.”
Tang Noãn ngẩn ra.
“Có thật không?” Lạc Tư Tư bình tĩnh hỏi, “A Noãn, anh trai tớ từ nhỏ thật sự là ở nhờ nhà cậu sao? Hai người thực sự là lớn lên cùng nhau?”
Vẻ mặt Tang Noãn sững sờ, một lúc lâu sau cô gật đầu khẳng định với cô ấy: “Ừm.”
Khuôn mặt Lạc Tư Tư hơi sững lại.
“Năm anh ấy mười tuổi thì đến ở nhà tớ.” Tang Noãn bình thản nói, “Nói chung là bọn tớ cũng quen biết nhau hơn mười năm, có lẽ sớm hơn một chút so với cậu, giám đốc Cảnh và giám đốc Tống”
Yên lặng lắng nghe, tâm tình Lạc Tư Tư đột nhiên có chút phức tạp.
Im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-cua-anh/936275/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.