Đi ra khỏi quán mì, Tang Noãn rốt cục cũng không nhịn được, kéo tay anh lắc lư, hỏi: “Mạc Tư Nguyên, tại sao vừa rồi anh lại nói với bà chủ kia như vậy?”
“Nếu không thì sao?”
Mạc Tư Nguyên bình thản đi về phía trạm xe buýt, xung quanh đã có nhóm học sinh tụm năm tụm bảy tan học. Có mấy cô gái mặc đồng phục học sinh trắng đi ngang qua hai người, nhịn không được cười trộm nhìn về phía này.
Anh làm như không thấy, nắm chặt tay cô hơn một chút, đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.
“Nói cho bà ấy biết lúc đó chúng ta không phải là người yêu, sau đó lại bởi vì hiểu lầm mà chia tay, sau đó lại nói cho bà ấy biết chúng ta bây giờ là người yêu? Phiền toái nhiều như vậy, không bằng nhận thẳng cho xong.”
“Nhưng anh nói như thế chẳng phải em là người chịu thiệt sao?” Tang Noãn không hài lòng phồng miệng, nhíu mày, “Anh lúc đó vô cùng đáng ghét, tính cách cộc cằn thô lỗ, động một chút còn khi dễ em, ai là người yêu với anh!”
Mạc Tư Nguyên không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Nên người thiệt thòi là anh đúng không? A Noãn, đã nhiều năm trôi qua sao thể diện của em vẫn lớn như vậy?”
Tang Noãn nghe vậy liền sững sờ, cơn giận đột nhiên bộc phát, túm lấy quần áo của anh bắt đầu lải nhải không ngớt: “Cái gì?! Mạc Tư Nguyên, anh còn dám cảm thấy thiệt thòi? Em chỗ nào làm anh thiệt thòi!
Em chỗ nào không ổn! Mạc Tư Nguyên, anh nói đi, anh nói đi!”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-cua-anh/936262/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.