Lúc Mạc Tư Nguyên đi ra khỏi quán cà phê mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, bầu trời âm u.
Anh nhìn thoáng đồng hồ đeo trên tay, đợi lúc nhìn thấy rõ thời gian, trong lòng lập tức giật mình.
Nguy rồi!
Không nghĩ tới bất tri bất giác lại nói chuyện lâu như vậy.
Anh vội vã lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhưng khi thò tay vào túi mới phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Mạc Tư Nguyên sửng sốt, ngay lập tức quay trở lại quán cà phê tìm kiếm, nhưng nhân viên phục vụ trong quán cà phê lại nói là họ chưa từng nhặt được chiếc điện thoại nào.
Lúc này Mạc Tư Nguyên mới nhớ ra có thể mình đã làm rơi trên đường đi từ cửa hàng trang sức đến quán cà phê này.
Nghĩ đến Tang Noãn còn đang chờ trong phòng nhỏ, trong lòng anh lập tức bắt đầu không ngừng hoảng sợ.
“Tư Nguyên à.”
Cảnh Mộ Viễn lững thững từ nhà vệ sinh của quán cà phê đi ra, ông ta cười vỗ vỗ lên bả vai của Mạc Tư Nguyên: “Chúng ta đi thôi, chú vừa mới gọi điện thoại cho ông nội của cháu, đêm nay chúng ta sẽ bay về thành phố Lịch Xuyên.”
Cuối cùng anh đã quyết định trở về.
Cũng không phải là anh tha thứ cho ba mình, chẳng qua anh cảm thấy Cảnh Mộ Viễn nói không sai. Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng người đó cũng thật sự là người thân của anh.
Không thể nhìn mặt mẹ lần cuối đã khiến cho anh vô cùng tiếc nuối, anh không muốn qua nhiều năm về sau, chờ tất cả mọi chuyện đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-cua-anh/936215/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.