Trên đường đi xe buýt cứ hết chạy rồi lại dừng, từ trạm bắt đầu đến nhà ga cuối cùng, cuối cùng dừng lại ở vùng ngoại ô phía Bắc.
Dọc theo đường đi, Tang Noãn vẫn nhìn tin nhắn mới trên điện thoại di động, buồn rầu nghĩ: Làm sao mở miệng với anh ấy đây?
Mạc Tư Nguyên không giống Lâm Vi, tuy rằng đều là chuyện cần nói nhưng Lâm Vi còn có thể trong lúc rảnh rỗi nghe cô giải thích hai câu. Mà viên kim cương này lại khiến người ta vô cùng đau đầu, mềm cứng đều không ăn. Chỉ sợ cô mới mở miệng đã trực tiếp đá cô xuống mười tám tầng địa ngục rồi.
Mạc Tư Nguyên đã đi tới cửa xe, quay đầu lại mới phát hiện Tang Noãn vẫn đang ngồi tại chỗ, giống như mất hồn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nhỏ của mình. Anh đứng tại chỗ chờ, đợi chừng nửa phút, đợi đến khi tài xế bắt đầu không kiên nhẫn huýt sáo, lúc này mới tiến tới túm lấy cổ áo cô, không nói không rằng xách xuống dưới xe.
“Đi thôi.”
“Nhẹ nhẹ nhẹ! Muốn tắt thở luôn rồi!”
Tang Noãn túm lấy cổ áo mình, loạng choạng bước xuống xe với anh. Nhìn cảnh sắc bên đường, lúc này cô mới ý thức được đã đến trạm xe cuối. Cô nhăn mặt, nhịn không được hét lên: “Mạc Tư Nguyên, anh dựa vào cái gì mà túm lấy em!”
Quay người lại mới phát hiện Mạc Tư Nguyên đã sớm đi xa.
Tang Noãn quả thực muốn phát điên! Lại tiếp tục giơ tay đấm đá loạn xạ vào không khí. Tức giận không làm gì được nên cô cật lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-cua-anh/936184/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.