Làm xong tất cả thì Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về. Tuy anh thân là đàn ông, dù mạnh hơn phái nữ thế nào đi nữa, nhưng ở lâu trong gió lạnh vùng gần biển thế này trên người cũng lạnh buốt. Tưởng Phẩm Nhất đi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy khí lạnh rét mướt.
Tay nắm lấy áo khoác trên người, vài lần Tưởng Phẩm Nhất muốn trả lại áo cho anh. Nhưng cũng đoán được anh sẽ từ chối, hai người sẽ phải đứng lặng im trong gió lạnh thêm một hồi. Cho nên cuối cùng cô cũng bỏ qua.
Đến khi trở về dưới lầu nhà mình, Tưởng Phẩm Nhất lập tức cởi áo khoác ra, quay lại đối diện với anh, ra hiệu anh quay lưng đi để cô mặc áo vào giúp anh. Hành động này đương nhiên bị Phó Dục Thư từ chối: "Để tự tôi được rồi." Anh vờ nhận lấy áo.
Tưởng Phẩm Nhất lui về phía sau một bước, hạ giọng nói: "Tôi không muốn nói nhiều ở đây với anh, lãng phí thời gian, nhanh lên đi."
Bọn họ đang đứng dưới lầu Tưởng gia, nói càng nhiều nguy hiểm càng lớn. Yêu cầu của Tưởng Phẩm Nhất không có gì đáng trách, nhưng
Phó Dục Thư rũ mi mắt hơi suy tư, một lát sau xoay người sang chỗ khác đưa cánh tay về phía sau, để Tưởng Phẩm Nhất mặc áo khoác vào giúp anh.
Chiếc áo mang theo độ ấm trở lại trên người, giống như trong nháy mắt đã xua tan tất cả khí lạnh. Phó Dục Thư quay người lại định nói lời tạm biệt với cô. Cô lại vô cùng tự nhiên sửa cổ áo khoác giúp anh, hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-vien/191897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.