Thiết Hành thở dốc đẩy ra cửa của phòng 402. Anh nhanh chóng kéo theo Lữ Thiên, lớn tiếng gọi: “Chu Hà Sinh! Cố Viễn Thần! Chu Hà Sinh!”
Chỉ có tiếng vọng lại từ bốn bức tường trả lời cho anh. Gọi to như vậy, chẳng thấy trong phòng có động tĩnh gì cả.
Thiết Hành hung hăng đạp vào cửa một cái, nghiến răng, nắm chặt lấy cánh tay của Lữ Thiên mà nói: “Đi!”
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang rồi dần bình lặng hẳn. Thiết Hành kéo Lữ Thiên ra khỏi tòa nhà, tất tả lên xe.
“Sếp thiết còn chưa tìm được hai người bọn họ mà….” Lữ Thiên nhịn ko được mở miệng hỏi.
Thiết Hành ngồi ở vị trí người láy, cười khổ 1 cái. Mặt lộ ra sự lo lắng. Anh hít 1 hơi nói: “Chẳng quản nỗi nữa rồi. Nếu đúng như suy đoán, chúng nó đã giết chết hết mọi người. Tiếp theo sẽ là anh và cậu đó.”
Lữ Thiên còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Thiết Hành nhanh chóng nhấn ga. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “Em chết cũng chẳng sao cả, nhưng em sẽ ko để cho anh chết. Tuyệt đối ko để anh chết đâu.”
Mọi lời nói đều bị chặn ngay ở cổ họng. Lữ Thiên chỉ lặng yên 1 cách dị thường nhìn Thiết Hành nhấn mạnh chân ga.
Xe khởi động vô cùng thuận lợi. Bọn họ chạy như bay ra khỏi cái nơi bị nguyền rủa rất đáng sợ này. Nhưng hai người đang ngồi trước xe ko biết rằng: Sau xe, có 1 thùng lớn đang chứa đầy xăng, trên đó còn in rõ ràng 1 dấu tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-thu-ly/2957740/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.