Ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp, xé rách đi tấm màn đen tối của ko trung. Mưa trĩu hạt ko ngừng.
“Dọn dẹp xong chưa?” Cố Viễn Thần thấy Hồ Bích Mai xách một cái vali từ phòng ngủ đi ra thì hỏi chị.
Hồ Bích Mai nói: “Xong cả rồi, nhưng mà mưa lớn quá. Đợi tạnh 1 chút thì chúng ta sẽ đi.” Chị nhìn vào màng mưa rồi lại nhìn hình dáng cao gầy và nhu hòa của Cố Viễn Thần nói: “Viễn Thần, ko ngại chứ, cưng có thể sơn móng tay giúp chị được ko?”
Cố Viễn Thần gật nhẹ đầu, Hồ Bích Mai ngồi trên ghế đối diện cậu, lấy ra 1 lọ sơn móng tay màu đỏ tươi.
Cố Viễn Thần mở nắp bình, hơi nắm nhẹ lấy những ngón tay của Hồ Bích Mai, rồi bắt đầu dùng cọ mềm mà chậm chậm sơn lên nó.
Móng tay dài và nhọn, cho thấy đã được chăm chút kỹ càng. Từng móng một dần dần được phủ lên một màu đỏ lấp lánh, khiến nó càng lộ ra vẽ kiều diễm, mỹ lệ. Tựa như chính con người của Hồ Bích Mai, vĩnh viễn ko thể thích hợp với sự giận dữ thù hằn.
“Trước kia ba của chị rất thích sơn móng tay cho mẹ. Cha yêu mẹ lắm, đáng tiếc giữ ko được lâu.” Hồ Bích Mai nói kèm theo đó là khóe miệng nở ra 1 nụ cười đầy ngọt ngào.
Cố Viễn Thần cúi thấp đầu, ánh đèn cứ như vô tình ánh lên đôi mắt bình thản trước sự đời. “Chút nữa em đưa chị đi. Tìm một người thật thà tốt bụng thật nhiều vào. Con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-thu-ly/2957733/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.