Chương trước
Chương sau
Bà Phùng bắt đầu quay mặt lại, mở miệng nói: “Cảnh sát thì làm được gì?Đây là chuyện của âm tào. Tụi nó đều bị quỷ quấn lấy hại chết hết rồi.”

Thiết Hành hoảng hồn: “Ý của bà là?”

“Đó là tụi quỷ tàn ác. Ko lúc nào mà ko quấn lấy người. Đứa đầu tiên là bé gái có dương khí yếu nhất, nên bọn quỷ kia mới tìm đến Nha Nha trước hết. Tiếp theo là cha nó, bị oan hồn của con gái mình làm nhiễu loạn tâm thần, rồi để bọn chúng đoạt luôn hồn phách. Sau đó là hai mẹ con của em Du cũng ko được yên. Cuối cùng chính là ba đứa cháu của tôi.” Nói đến đây, bà Phùng ngập trong bi thương, nắm chặt lấy ván giường mà nói: “Tôi biết mà, tôi nhận ra được hết. Bảo là nên chuyển nhà nhưng tụi con của tôi đứa nào cũng nói ko được, còn chê tôi là mê tín. Cậu nhìn thử xem, cậu nhìn thử xem, ba đứa nhỏ đang lớn nhanh thế kia, thường thì cũng rất ngoan ngoãn mà….”

Bà Phùng hơi lau khóe lệ. Thiết Hành ko cách nào tin tưởng được mấy lời giải thích kia. Nào là âm khí, dương khí rồi cả quỷ dữ đang lãng vãng nữa chứ. Nhưng nỗi đau mất cháu của bà thì lòng anh có thể thông cảm được rất nhiều. Nên chỉ thản nhiên nói 1 câu: “Bà đừng nghĩ nhiều quá. Người tử vong thứ nhất là Mạnh Giới Quang, chẳng lẽ dương khí cậu ta cũng yếu nữa hay sao?”

“Cậu ko tin, tôi biết ngay là cậu không tin.” Bà Phùng có chút kích động, mạnh miệng cãi lại: “Mạnh Giới Quang trông chẳng giống như người tốt. Nói không chừng đã làm chuyện gì đó thất đức tổn thọ rồi. Tôi ngày nào cũng nghe đại sư thuyết pháp, nói chuyện trừ ma phục yêu là thế đó.”

Bà nhịn ko được lại lôi cuốn sách bìa vàng ra. Thiết Hành giờ đã trông rõ trên đó ghi mấy chữ: “Trương thiên sư bí tịch”. Anh nhất thời dỡ khóc dỡ cười, hiện tại đã hiểu được cảm giác có miệng nhưng nói ko xong rồi.

“Bà….Thôi được rồi. Cho dù là quỷ thần gì đó đi, con nói ko thực cũng chẳng thấy đâu, bà nói có thực cũng chẳng thấy đâu. Thế thì mấy chuyện hàng ma phục quỷ kia ko phải hơn phân nữa đều là lừa đảo sao.”

Bà Phùng hừ 1 tiếng mà gấp sách lại, hiển nhiên coi nhó như bảo bối ko thể xâm phạm được vậy. “Về chuyện này, tôi thật ko có kiến thức bằng cậu. Nhưng thỉnh thần, chiêu hồn, cũng đã xem qua rất nhiều rồi. Bà già này cũng đã được nhừng ấy tuổi rồi, còn sợ cái gì nữa kia chứ. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đấu với bọn chúng đến cùng.”

Thiết Hành biết có nói gì cũng là vô ít liền cười trừ mà nói: “Ý của bà là quỷ sẽ lại đến nữa hay sao?”

“Sẽ.” Bà Phùng kiên định gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hạ giọng thì thầm thật thần bí nói: “Tôi linh cảm, nó sắp sửa đến tìm tôi. Là thật đó….”

Thiết Hành bị thái độ âm lãnh của bà tạo nên sự nghi hoặc. Lúc này, gió bỗng lùa qua khe hở nơi cửa sổ như để khẳng định thêm lời của bà Phùng. Gió có hơi mát mẽ, thổi đến người anh khiến cho cảm giác ớn lạnh bắt đầu nổi lên. Anh rùng mình một cái rồi chào ra về: “Con về trước đây, bà đừng suy nghĩ nhiều quá. Con sẽ tiến hành điều tra để trả lại công đạo cho người chết ạh.”

Trở lại nhà 202, đã thấy Lữ Thiên đang ngồi ở cửa sổ trệu trạo nhai bánh mì khô.

“Sếp….Thiết….” Cậu ta mở miệng nói chuyện, xém chút là đã nghẹn cứng họng rồi. Vội vàng quơ ngay 1 ly nước mà uống ừng ực, rồi lại vuốt vuốt ngực, khôi phục lại bình thường.

“Sao lại ko ăn cơm?”

“Ờh, là của chùa kia cho đó, ngu gì ko nhận ạh.” Lữ Thiên nói xong liền há miệng nuốt trọng thêm miếng nữa rồi mới để gói bánh xuống, chạy lại anh mà báo cáo kết quả điều tra.

“Em đã hỏi hòa thượng trong chùa kia rồi, chẳng ai biết gì cả. Cuối cùng mới phát hiện, thì ra vị cao tăng kia đã được hội Phật giáo điều đi nơi khác tu hành rồi, giờ không ai biết địa chỉ ở đâu cả ạh.”

“Thế thì đã đứt mất manh mối rồi còn gì.” Thiết Hành thấy gương mặt của Lữ Thiên thật giống như chết đói thừ kiếp trước vậy, ko khỏi buồn cười mà nói: “Ko ngờ tra tới tra lui, lại ra đi vào ngõ cụt như vậy, tuổi trẻ hay được mỗi cái nhiệt tình nhĩ.”

“Em là ko muốn bỏ qua manh mối này nhá. Em cứ cảm thấy nó có gì đó rất quan trọng đấy ạh.”

“Ừh, có mục tiêu cũng là chuyện tốt mà,” Thiết Hành quay người, một lúc sau thì lấy từ trong túi da ra vài bịch mì, cầm trong tay mà nói: “Sao đây? Khao cậu ăn mì được ko?”

Mắt của Lữ Thiên lập tức ngân ngấn nước như dê con đang rất cảm động trước lòng từ bi của sói hoang vậy, vội vàng hô toáng lên: “Sếp Thiết àh, em càng lúc càng thương anh nhiều lắm đấy ạh!”

Vẫn là trẻ con mà, có vài bịch mì đã bị dụ dỗ như vậy. Lữ Thiên xoa xoa bụng, có chút giống chuột con đang đắc ý vì trộm được đồ ăn, mắt cậu nhìn mấy gói mì kia như đang nhìn mỹ vị nhân gian vậy.

“Này, này, anh cũng phải tự đi đun nước nấu mì nữa nha.”

“Sếp….Thiết àh, phải chín 1 chút đó! Chứ sống sống là em bị đau bao tử ngay đó.”

Vài phút sau, Lữ Thiên vừa hít hà, vừa gấp mì cho vào miệng, sắc mặt như vừa từ châu Phi trở lại được châu Á vậy.

“Sếp Thiết àh, còn còn muốn đi điều tra nữa.”

Thiết Hành vừa sang nữa tô mình còn lại của mình cho cậu, vừa nói: “Ăn từ từ thôi, còn có ý tưởng gì nữa thế?”

“Hôm nay em nghe nói, cao tăng lúc đó đã nói Hòe Thụ Lý là hung địa, nên thật muốn biết là nơi này đã xảy ra chuyện gì? Em nghĩ, nói ko chừng có sách vỡ hay tư liệu ghi chép lại việc này cũng nên?”

“Ừh….thì trước đây chỗ này cũng kỳ quái lắm. Nhưng ko phải chuyện kỳ quái nào cũng được ghi lại sách cả, đúng ko? Phải biết là tư liệu lịch sử hiện lưu hành còn ít lắm đấy!”

Lữ Thiên cười tét miệng ra rồi lại húp 1 muỗng nước mì. Sau đó le lưỡi ra hờn dỗi nói: “Chén kiểu thì ko thể xếp chung với chén sành được đâu anh ạh. Em cũng có vài người quen bên nghiên cứu sử liệu đấy. Là bạn nghiên cứu lâu năm cùng với cha của em trước đây, đã qua lại nhiều lắm lắm rồi. Em thấy tìm họ là chuẩn nhất nha.”

“Kia ko phải là quá tốt rồi còn gì, ngày mai cậu lại điều tra nữa vậy.” Thiết Hành xoa xoa đầu cậu. “Tôi ở đây cũng đang rối tung cả lên đây. Trong tòa nhà này, giờ chỉ còn 6 người thôi. Cũng chẳng tình nghi ai được cả. Ngoại trừ Cố Viễn Thần ở lầu 5 có chút cá tính, còn lại cơ bản là một chút vấn đề củng ko có. Khả năng hung thủ là người ngoài cũng ko nhỏ đâu. Thật đau đầu quá đi mất.”

“Vậy thì điều tra từ tên Cố Viễn Thần kia thử xem sao?”

“Tôi cũng đã điều tra thân thế của cậu ta rồi. Bối cảnh phức tạp, cha là tội phạm tử hình, mẹ lại tự sát chết. Ở đại học cùng luyến ái với 1 tiểu thư nhà giàu, nhưng gia đình cô ta phản đối dữ lắm. Sau đó thì lại bị bạn học cùng lớp tố cáo là quấy rối làm náo động cả lên, rồi bị buộc thôi học. Nhưng mà, tôi thấy 8 phần là oan uổng rồi đó.”

“Quá khứ của cậu ta thật phức tạp quá đi. Nhưng, ko phải là 1 người ở Hòe Thụ Lý cũng chẳng liên quan tới nữa mà?”

“Đúng vậy, nhưng cũng có chỗ ko đúng lắm. Chỉ có thể nói là cơ bản ko quan hệ, bất quá vẫn có dính dáng xa xôi đấy. Người chết thứ nhất là Mạnh Giới Quang lúc đó đang làm việc cho công ty Đỉnh Thăng của vị hôn phu hiện tại của người yêu Cố Viễn Thần lúc trước. Người nọ thế lực lớn lắm, là thương nhân nên vô cùng khôn khéo đó.”

“Nhưng nó cũng có liên hệ gì đâu? Nếu tính thời gian, thì lúc Mạnh Giới Quang tử vong, Cố Viễn Thần vẫn chưa dọn vào tòa nhà 108 ở mà.”

Thiết Hành hơi gật gật đầu nói: “Nên tôi mới nói là dính dáng xa xôi, chỉ có thể tạm để đó để tham khảo thêm thôi!”

“Dạ!” Lữ Thiên cuối cùng cũng đã ăn sạch bách tô mình, đến nước cũng chẳng còn luôn. Xong cậu lại nhè chỗ mát nhất, thoải mái nhất mà nằm dài ra. “Em thấy vầy nè, chúng ta cứ chia nhau đều tra, hễ ai phát hiện được gì thì phải ngay lập tức báo với người kia mới được nha.”

Ánh mắt của cậu ta trong ánh hoàn hôn chập choạng lại lóe lên thật sáng. Nó khiến cho Thiết Hành bỗng nhớ đến một câu trong bài hát —— Từng chấm từng chấm sáng lấp lánh, cả bầu trời đều là những ngôi sao nhỏ…. So với sao trời còn sáng hơn ahhhhhhhh.

———————

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.