Ngao ngán trải qua 1 đêm dài mênh mang, Chu Hà Sinh vừa mới 6 giờ sáng đã ăn mặc chỉnh tề, dán tai vào cửa phòng mà lắng nghe. Tiếng đóng cửa của Cố Viễn Thần luôn rất khẽ khàn, cậu đi đường cũng yên lặng hơn bình thường rất nhiều. Muốn gặp được chỉ duy nhất 1 cách —— ngồi xổm mà chờ đợi thôi.
Tay cầm chặt lấy 1 bịch mì sợi. Chu Hà Sinh chẳng buồn ăn uống gì, mì trong bịch kia đã được chan nước ngập tràn, còn có cả 1 cái chân giò. Phiền loạn, khó xử tưởng chừng có thể hóa đá đi được.
Cuối cùng, đến 7 giờ kém 3 phút, dù chỉ rất khẽ nhưng tiếng đóng cửa vẫn truyền vào màng nhĩ của anh. Mắt của. Chu Hà Sinh căng lên như mắt mèo, Cố Viễn Thần đang mặc 1 cái áo tay dài màu đen, từ tầng 5 đi xuống. Cậu vẫn như cũ bước đi thật từ tốn. Bóng dáng như được kéo dài ra, thản thốt và cô độc.
Chu Hà Sinh đợi cậu xuống gần đến lầu 3 mới khẩn trương mở cửa phòng mình ra. Ánh mắt anh cứ cách 1 quãng cầu thang mà chăm chú vào Cố Viễn Thần. Đôi mắt đen thăm thẳm của cậu chạm phải anh thì hơi khép lại, rồi cứ quay đầu mà bước xuống tiếp.
Phải nói gì đây? Chu Hà Sinh cũng ko biết nữa, dường như mình phải nói lời xin lỗi. Chính anh đã cưỡng chế hôn cậu mà. Vốn ko thể nào, huống chi người ta còn là nam nữa kia.
“Cố Viễn. . .” Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt lên, thì cửa phòng 302
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-thu-ly/2957720/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.