Lời của chưởng quầy tựa như cơn gió không biết từ đâu lướt qua, luồn qua cổ áo Trọng Lục, khiến gã rùng mình.
Đầu ngón tay ngưa ngứa. Cảm giác vật màu đỏ như sợi tơ bám lấy gã lại xuất hiện.
"Ở trên núi đã xảy ra những gì, kể lại từ đầu đến cuối cho ta." Thanh âm của chưởng quầy như sợi dây móc, kéo kí ức của gã từ sau khi gặp Từ Hàn Kha trên đường núi lúc ban chiều ra từng chút một. Chờ đến khi gã ý thức được, gã đã khai báo hết thảy những gì gã chứng kiến và suy nghĩ lúc ấy ra, còn tường thuật rất tỉ mỉ, chính gã còn ngạc nhiên vì những chi tiết mà gã thấy được.
Chưởng quầy lẳng lặng nghe, giống như không có gì có thể khiến y bất ngờ.
"Từ Hàn Kha nghĩ là hắn nhìn thấy một đứa bé?"
Trọng Lục gật đầu, "Hắn nói hắn nghĩ rằng mình đang đi về hướng của Ngọc Hư Quan."
Chưởng quầy gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm nói, "Dựa vào những gì ngươi miêu tả, hẳn là uế khí dính trên người Từ Hàn Kha đã khiến cho hắn bị che mắt, nhầm tưởng rằng đó chỉ là một đứa trẻ bình thường. Ở trên núi Tử Lộc thế mà lại xuất hiện 'Mù', đây thật sự ngoài dự tính của ta."
"... Mù?"
"Có người gọi chúng là Thần Mù. Có giả thuyết cho rằng tổ tiên của chúng có thể là lớp vượn rất thông minh trong kì cổ đại, chúng bị dính uế và bị biến đổi qua từng đời một, cuối cùng lại trở thành bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-an-khach-diem-quai-su-dam/2421119/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.