Chưởng quầy và Trọng Lục cùng nhau đánh mạnh về cả tình lẫn lý khiến Lục Chức dường như có chút lung lay nhưng vẫn khóc thút thít như cũ, không chịu mở miệng.
Cuối cùng, Trọng Lục hỏi thêm một câu, "Phu nhân, nếu ngài vì sinh thứ trong bụng này mà ra đi, con gái mới hơn một tuổi của ngài liệu phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để Tề Thị làm mẹ con bé? Rồi chờ đến khi con bé trưởng thành, nó thậm chí còn không nhớ về người mẹ ruột là ngài, chẳng biết ngài trông thế nào và còn chưa từng được nghe ngài gọi nhũ danh của mình một lần, ngài chả nhẽ cứ cam tâm chắp tay tặng người vị thiên kim mà ngài đã cực khổ cầu đến sao?"
Đó tựa hồ là cọng rơm cuối cùng, sau câu nói này, Lục Chức như bị sét đánh. Nàng giống một khúc gỗ mục đột ngột sống lại, lắc đầu nguầy nguậy, "Không được! Không được! Con bé là con gái ta, ai cũng không được cướp đi!" Nàng kéo lấy tay áo chưởng quầy, trong mắt tóe ra từng hào quang sáng ngời, "Tiên sinh, ta muốn sống! Ta muốn được sống! Ta muốn được sống với Thiên Thiên!"
Bấy giờ chưởng quầy mới lộ ra một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mu bàn tay nàng, "Có những lời này của ngươi thì ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."
Dứt lời, y quay đầu nhìn Trọng Lục, "Mang rương thuốc tới đây cho ta."
Trọng Lục vội vàng đưa hòm thuốc sang.
Trong chiếc rương ấy chẳng có dược liệu gì cả, chỉ có một vại đen. Chưởng quầy mở vại rồi vớt ra một thứ như nang trứng cá, ước chừng dài khoảng một lóng tay từ trong thứ chất lỏng đặc sệt đen nhánh kia.
Toàn bộ thứ đó được bọc bởi những tơ máu chằng chịt, nó cứ nhấp nhô từng hồi lặng lẽ trong lòng bàn tay chưởng quầy. Bên dưới lớp màng bán trong suốt nọ, nó thật giống như bị bọc bằng vô số những hạt trứng li ti đang trong giai đoạn ấp.
"Chiếc lược bí của ngươi được chế thành từ trúc Dưỡng Quỷ của Âm Sơn Trung. Vốn ao Dưỡng Quỷ có Uế khí ngút ngàn đã nhấn chìm không ít người nằm gần nơi loại trúc này lớn, cho nên đương nhiên nó cũng bắt đầu dính Uế mà phát triển đến nỗi không kiểm soát được, thậm chí là cỏ cây hay côn trùng ở xung quanh đó cũng sinh sôi nảy nở một cách mạnh mẽ. Nhưng có một loài cá Thi Khang chuyên ăn thi thể người chết hay xác chết của mọi loài chim muông sống trong ao có khả năng chui vào sâu trong bùn đất để ăn rễ trúc hay trứng trùng, vậy nên thứ này quả thực là khắc tinh của loại trúc kia.
Chưởng quầy nói, giơ bọc trứng cá lên trước mặt Lục Chức, "Đây là bọc trứng lấy ra từ bụng cá Thi Khang. Nếu như ngươi ăn trực tiếp cá Thi Khang, chúng nó sau khi ăn thứ trong bụng ngươi xong sẽ đổi sang bắt đầu tàn phá cơ thể ngươi, vì vậy ngươi phải ăn trứng cá thôi.
Những hạt trứng cá này sẽ nở trong bụng ngươi, phát triển thành những con cá Thi Khang con. Chúng ăn xong thứ kia trong bụng ngươi rồi thì sẽ tiến vào đợt ngủ đông ngắn, nhân lúc đó ngươi sẽ có cơ hội tống chúng lẫn tàn dư ra khỏi cơ thể. Toàn bộ quá trình này sẽ vô cùng đau đớn, thời gian kéo dài tầm ba ngày. Ngươi nhất định phải kiên trì tới cùng. Nếu không bài thải Uế vật sạch sẽ, sau này bệnh thậm chí còn nghiêm trọng hơn."
Lục Chức nhìn bọc trứng cá lúc nhúc tựa như thịt trùng, trong mắt thể hiện rõ nỗi ghê tởm lẫn khiếp sợ. Nhưng nàng vẫn vươn tay cầm lấy nang cá kia.
Chưởng quầy dặn dò, "Nhất định phải để nguyên rồi nuốt trọng nó, không được nhai."
"Sao có thể nuốt trọng được..." Hỉ Châu sốt ruột, lo lắng hỏi, "Không thể chia ra rồi nuốt sao?"
"Nếu tách nó ra, không cẩn thận sẽ tương đương với việc khiến một số trứng chết, lúc đó có thể ăn sạch sẽ mấy thứ trong bụng kia không thì cũng rất khó nói." Chưởng quầy kiên nhẫn giải thích, "Còn nếu cảm được độ nóng lưỡi thì chúng sẽ tự tìm cách bò xuống."
Y vừa nói vậy, Lục Chức càng thêm hoảng sợ.
Nhưng nàng đã không còn đường lui. Nếu muốn sống thì nhất định phải nghe lời chưởng quầy. Nàng nhẹ giọng bảo Hỉ Châu, "Châu Nhi, giúp ta đi rót chén nước."
"Dạ vâng."
Trọng Lục và chưởng quầy nhìn thấy nàng ngửa đầu, mở miệng to hết cỡ để nhét bọc trứng kia vào trong cuống họng rồi cố gắng nuốt xuống.
Hỉ Châu cuống quýt đưa nước lên, Lục Chức uống ừng ực nửa ngày mà sắc mặt vẫn không khá hơn. Nàng dùng tay ấn vào lồng ngực, không ngừng nuốt nước bọt, rõ ràng là như có thứ gì đó đang mắc kẹt trong thực quản.
"Không phải vội, từ từ sẽ khá hơn thôi." Chưởng quầy chậm rãi đứng dậy, khẽ nhỏ nhẹ an ủi, "Ba ngày kế tiếp sẽ không mấy thoải mái, để Hỉ Châu chăm sóc cẩn thận hơn một chút. Sau ba ngày nữa, ta sẽ lại đến đây xem tình trạng của ngươi."
"Đa tạ... Đa tạ Chúc tiên sinh!" Lúc Chức như muốn xuống giường, tuy vậy bụng nàng lại đè nàng tới chết đi sống lại, ngay cả thở cũng khó khăn.
Chưởng quầy và Trọng Lục đi thẳng một đường ra khỏi Thẩm phủ, bây giờ Trọng Lục mới dám hít lấy hít để một hơi thật sâu.
Hào môn thế gia làm quái gì mà quay đầu ngó sang, phu nhân trong nhà còn không có địa vị bằng các thôn phụ hàng xóm láng giềng nữa.
"Lục Nhi, biểu hiện hôm nay của ngươi rất đáng khen." Chưởng quầy đưa tay ra, trong tay là một xâu tiền đồng, "Cầm lấy đi, muốn dùng thế nào thì dùng. Cho ngươi nghỉ nửa ngày."
Tròng Lực vừa nghe, mắt đã sáng rực lên. "Thật sao ạ!"
"Có điều, ta khuyên ngươi nên đến vườn hí Thái Hòa nghe hí kịch một lát." Chưởng quầy mỉm cười với vẻ mặt chân thành, "Hai ngày nay có một vở hí mới lên tên là 'Miếu Ngô Đồng', ngươi có thể đi sang đấy xem thử một chút."
Miếu Ngô Đồng... Đây chẳng phải là vở mới nhất của Lô Châu Cư sĩ sao?!
Trọng Lục ngờ vực nhìn chưởng quầy, "Ông chủ... Người muốn bảo ta đi tìm hiểu tin tức thì cứ nói thẳng đi..."
"Không có gì cả, chỉ cần lúc ngươi đi nghe, để ý mọi người xung quanh và người trên đài một chút là được."
"Đây còn chả phải là đang bảo ta đi dò la tin tức ư..."
"Nếu ngươi không muốn đi thì để ta gọi Chu Ất vậy."
"Đừng đừng đừng! Ta đi! Nhất định ta sẽ nghe ngóng thật cẩn thận!" Trọng Lục vội vã cầm lấy tiền vì sợ chưởng quầy đổi ý, "Vậy bây giờ người ngồi xe cùng Tiểu Thuấn trở về?"
"Ừm, ngươi đi đi. Mà cũng đừng đi lâu quá, có khả năng sau khi đóng cửa, Đinh Bất Cùng sẽ đến lấy đũa đó." Chưởng quầy đưa tay ấn lên bả vai của gã một cái rồi xoay người bước đi.
Trọng Lục cảm thấy nửa tháng gần đây, số lần mà chưởng quầy tiếp xúc tay chân với gã còn nhiều hơn ba tháng đầu cộng lại thì phải...
Vì thế gã có chút đắc ý.
Khúc hí "Miếu Ngô Đồng" này vẫn theo phong cách trước giờ của Lô Châu Cư sĩ, bắt đầu bằng tình tiết bình thường cũ rích còn đoạn sau lại càng ngày càng quỷ dị. Vai chính là một thư sinh tránh mưa trong một gian miếu Ngô Đồng, gặp được năm tên tiêu khách và hai tên bán dạo. Nhưng mà cơn mưa to như thác đổ ấy lại ngày càng kì cục, từ trên trời rơi xuống vô số giòi bọ không nói, vậy mà tiếng sấm đó lại còn ngày một gần, càng lúc càng giống với tiếng rít gào của con quái vật nào đó nữa.
Mọi người trong miếu sợ đến nỗi run bần bật, không một ai dám bước ra ngoài. Lúc này, vị thư sinh kia đếm số người trong đám bọn họ lại phát hiện bọn họ tăng thêm một người.
Ban nãy, rõ ràng cộng thêm hắn ta cũng chỉ có tám người, bây giờ lại có đến chín. Vấn đề trong đó là họ còn chẳng biết được ai là người bị dư ra.
Có điều, ngay cả người xem cũng không rõ kẻ thứ chín kia là ai hay người đó đã lên đài từ khi nào.
Trọng Lục cắn dưa và xem một cách thích thú nhưng nhớ tới công chuyện mà chưởng quầy giao, thỉnh thoảng gã cũng sẽ liếc xung quanh một vòng. Tiếng nói chuyện, tiếng cảm thán trầm trồ và khen ngợi vô cùng náo nhiệt ở đây không khác gì với những kịch viện khác, tình tiết vốn gây kinh hãi cũng bớt đáng sợ hơn hẳn.
Đến nửa đoạn sau của vở hí, lại xuất hiện một chuyện kì lạ hơn nữa.
Người thư sinh kia lại đếm lại một lần nữa, phát hiện lúc này trong miếu có tận mười người.
Rõ ràng ngay khi màn hai bắt đầu, Trọng Lục đã đếm qua, lúc ấy trên đài chỉ có chín người. Toàn bộ quá trình, cả vườn hí đều đèn đuốc sáng trưng, bốn phía của vũ đài cũng trống trơn, không có vật gì để che lại, vậy người thứ mười đã tuồn lên đài từ khi nào?
Gã thoáng đứng nhổm dậy, cẩn thận híp mắt quan sát mười ca kép đang trên đài.
Nhìn một hồi, tầm nhìn của gã đã có một sự thay đổi tinh tế khó tả, hình như màu sắc đang trở nên sống động hơn, hơn nữa hình dáng của mọi người đều bắt đầu có chút gì đó... bất ổn.
Giống như đường nét xung quanh người họ hơi mờ ảo.
Gã nhìn kĩ hơn, phát hiện đó không phải là mờ ảo, là giống như những sợi lông râu ria đang trôi nổi xung quanh đường nét của mỗi người. Những sợi râu lông ấy đa phần là màu trắng hoặc màu hồng nhạt nhưng có một người văn sửu(1) và một người võ sinh(2) có hơi khác biệt với những người khác.
(1) Hề văn/Văn sửu/Văn xú (文丑): Là nhân vật dí dỏm, danh lợi hoặc âm hiểm xảo quyệt.
(2) Võ sinh (武生): Vai trò chủ yếu là anh hùng hay chiến tướng dũng mãnh.
Xung quanh bọn ho là những sợi râu màu đỏ, đỏ như máu.
Nhưng trong chớp mắt, cảnh tượng kì lạ kia lại không còn thấy đâu nữa.
Trọng Lục không kiềm được đứng thẳng người, muốn nhìn hai người kia rõ hơn một chút. Nhưng vào lúc này đây, gã bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Âm thanh...
Đại đường ở vườn hí vẫn luôn ồn ào rộn rã bây giờ đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Không còn những âm thanh nói chuyện phiếm, không còn những tiếng ăn uống hay va chạm chén bát, không còn những tiếng hét của những tên hầu trà cũng chẳng còn tiếng reo hò.
Toàn bộ vườn hí yên lặng như nghĩa địa.
Trọng Lục cứng đơ tại chỗ, thậm chí còn không dám xoay đầu nhìn xem khách nhân khắp bốn hướng bây giờ đang như thế nào...
Trọng Lục rùng mình, tròng mắt hơi liếc về phía bên cạnh thì lập tức lông tơ khắp người gã đều dựng đứng hết cả lên.
Tất cả mọi người, bao gồm cả những người khi nãy còn đang ăn trái cây, nói chuyện phiếm vô cùng bình thường, giờ khắc này đều không hẹn mà cùng trợn trừng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào gã.
Bởi vì gã đã phát hiện ra bí mật.
Tiếng rên rỉ sợ hãi bị nghẹn cứng trong cổ họng.
Thế mà ngay lúc gã vừa chớp mắt, những âm thanh đã biến mất một cách khó hiểu vừa rồi lại trở về. Mọi người lại bàn tán cười đùa giống như thường, rồi cả lũ trẻ chạy lung tung giữa các ngách bàn như thể không ai hay biết trong phút chốc kia đã xảy ra chuyện gì.
Mọi thứ đều vận hành lại liên tục không ngừng. Tựa như sự tĩnh lặng ban nãy chỉ có Trọng Lục thấy được, còn với những người khác, khoảnh khắc đó chưa từng tồn tại.
Mà Trọng Lục vừa lia mắt nhìn lại trên vũ đài đã thấy...
Mười một người...
Hơn nữa tên văn sửu kia còn đang nhìn chằm chằm thẳng vào gã.
Gã bỗng chịu không nổi, vội vàng để lại tiền trà rồi nhanh như cắt chạy về quán trọ.
Gã không quá hiểu được chuyện xảy ra ở vườn hí rốt cuộc là sao... Nhưng gã biết đó tuyệt đối không phải là điều bình thường.
Đây là thứ chưởng quầy muốn cho gã thấy à? Có phải chưởng quầy đã biết gì rồi hay không?
Gã đi lững thững trên đường một chập, sự kinh hoàng mới tạm dần lắng xuống. Và khi nỗi sợ hãi qua đi thì phấn khích lại dần trỗi dậy.
Bí mật mới mẻ đang ở trước mặt gã. Gã có thể ngửi được mùi mê hoặc khiến người ta say cuồng đang toả ra từ bí ẩn kia.
Trở về báo cho chưởng quầy xong buổi tối nhất định phải ghi lại cho thật kĩ.
Trên đường trở về quán trọ, gã ngừng lại ở Thủy Phương Trai, bỏ tiền túi ra mua vài thứ bánh trái điểm tâm.
Vừa về quán thì đã gặp phải cả từng đợt sóng khách, làm quần quật không nghỉ cả tối mãi cho tới khi đóng cửa. Gặp lại được chưởng quầy cũng đã vào giờ cơm đêm.
Hôm nay Liêu sư phụ làm màn thầu nhồi thịt băm, mỗi người thêm một chén canh bầu. Trọng Lục lấy bánh trái điểm tâm mua từ Thủy Phương Trai ra chia cho mọi người khiến ai nấy đều phải sửng sốt. Chu Ất là người tiên phong nhét một chiếc bánh hoa mai vào mồm, "Sao hôm nay Lục ca hào phóng thế!"
Tiểu Thuấn cũng bắt đầu ăn đến nỗi phình cả quai hàm, trông như một con sóc.
Lúc Phúc Tử Cửu Lang đang cướp bánh xốp xoắn ốc, chưởng quầy mới đi vào. Y ngồi vào kề bên Trọng Lục, nhìn điểm tâm trên bàn xong cười hỏi, "Ai mà hôm nay rộng rãi thế?"
Trọng Lục sờ đầu cười, lại lặng lẽ đưa cho chưởng quầy một bao giấy dầu còn chưa được mở ra.
Chúc chưởng quầy ngạc nhiên, "Đây là cái gì?"
Trọng Lục dí sát vào, nhỏ giọng thì thầm, "Bánh a giao(3) đó, ta đã phải cố tình hỏi thăm đó, tiểu nhị ở tiệm bảo rằng cái này có công hiệu bổ huyết dưỡng khí lắm."
(3) Bánh A Giao (阿胶糕). A Giao (chữ Hán giản thể 阿胶, phồn thể 阿膠) trong tiếng Việt còn gọi cao/keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc. Bánh này giống dạng kẹo Nougat mà nguyên liệu có A Giao nấu lên thay vì sữa và được trộn chung một số nguyên liệu đặc trưng của bánh như mè, táo tàu,...
Chưởng quầy sững sờ một lúc lâu mới nhận ra rằng Trọng Lục vì trông mặt y xanh xao như bị bệnh nên mới cố ý mua cho y...
Y bỗng cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo lanh lảnh khác với trước nay. Mọi người đều bị tiếng cười này thu hút mà nhìn về phía này, chỉ duy Liêu sư phụ chầm chậm uống trà.
"Ông chủ, người cười gì thế?" Chu Ất miệng nhét đầy điểm tâm hoang mang hỏi.
Chúc chưởng quầy nhìn về phía Trọng Lục đang đỏ mặt tới tận mang tai, nói, "Không có gì, đang vui chút thôi.", vừa nói vừa âm thầm đưa tay cầm lấy bao giấy dầu kia.
Trong lòng Trọng Lục như được ăn cả một vại vải ngâm.
"Ông chủ, hôm nay ta tới vườn hí..."
Lời mới nói ra được một nửa đã đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Nghĩ thầm có lẽ là khách tới ở qua đêm, Trọng Lục liền nhanh nhảu đứng dậy đi mở cửa.
Vị khách ngoài cửa nào phải đang tìm nơi để ngủ trọ, mà là vị nông dân với vẻ mặt đầy bất an và hi vọng đang ôm bao bố — Đinh Bất Cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]