[Cõi mộng Hòe thụ] 
Một dòng dịch nhờn rơi trên mặt. 
Ý thức của Trọng Lục đang trôi dạt trong vực thẳm được một chút hơi lạnh này kéo trở về. Lông mi gã run lên vài cái rồi miễn cưỡng mở ra. 
"Lục Nhi, Lục Nhi?" 
Có một bàn tay mang theo sự hối hả vỗ nhẹ lên má gã. Tầm mắt Trọng Lục mãi mới cuối cùng cũng tập trung vào khuôn mặt lửng lơ trước mặt. 
"Ông chủ..." Miệng gã vô cùng khô khốc, còn có một mùi rỉ sắt kì lạ loang nồng cả vòm họng như đã lâu chưa mở miệng. 
Mặt của Chúc Hạc Lan thiếu đi huyết sắc, phát quan trên đầu y cũng đã sớm vương vãi. Tóc y dài, xoã trên mặt Trọng Lục, có hơi ngứa một chút. 
Trọng Lục thình lình bật dậy thật nhanh, suýt nữa đã cụng trúng đầu Chúc Hạc Lan. 
"Ngươi chậm một chút! Sồn sồn phát sợ!" Chưởng quầy quở mắng nhưng sau đó lại nhẹ giọng hỏi, "Ngươi thấy thế nào, có chỗ nào không ổn không?" 
Trọng Lục sựng người, nhìn tới nhìn lui chưởng quầy chằm chằm, chỉ thiếu điều muốn đưa tay kiểm tra, "Ông chủ... Người không sao chứ?" 
Tiếng kêu đầy đau đớn của chưởng quầy cơ hồ vẫn vang vẳng bên tai gã như cũ. Gã thấy mình không thể nào chịu nổi âm thanh khiến tim gã vướng bận đó được nữa. 
Chúc chưởng quầy lắc đầu, "Ta vẫn ổn... Nhưng ngươi thì sao, không phải ta đã bảo ngươi chạy đi rồi à?" 
"Vốn ta cũng muốn chạy đó..." Trọng Lục ngại nói rằng khi gã nhìn thấy đầu chưởng quầy bị những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-an-khach-diem-quai-su-dam/2421037/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.