[Tên nô bộc của Hoàng Y Chi Thần]
Trang Thừa.
Mặc dù Trọng Lục chưa từng tận mắt nhìn thấy mặt người này nhưng thật sự không khó để đoán được danh tính của vị thư sinh trên tầng hai kia qua cách ăn mặc cũng như tình huống hiện tại.
Lô Châu Cư Sĩ nguyên bản cuối cùng cũng xuất hiện!
Chưởng quầy ngoái đầu nhìn sang phía người thư sinh trên lầu hai, tuy là từ dưới nhìn lên nhưng tư thế trấn định tình hình của y lại bình tĩnh và vững chãi như núi, "Trang Thừa, thả họ ra."
Tướng mạo của người thư sinh nọ có lẽ vốn phong thần, anh tuấn, xuất chúng muôn ngần. Vậy mà giờ đây, phía dưới mắt hắn lại phủ đầy quầng thâm nhưng kể cả khi hai gò má hắn gầy hõm xuống là thế thì đôi mắt vẫn vô cùng sáng ngời, đong đầy nỗi kích động và chấp nhất đến điên cuồng khó lường. Hắn khom người, nhoài cả cơ thể lên lan can, cánh mũi phập phồng vài lần, gương mặt dần toét ra một nụ cười mang theo sự rồ dại khiến người ta bất an.
"Trên người ngươi có mùi cây này."
Nói xong, hắn thình lình trèo qua khỏi tay vịn, rơi ngược từ trên lầu hai xuống, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng rầm rầm làm gãy cả một chiếc bàn vuông.
Trọng Lục và hai người thợ nhuộm đều hoảng đến mức la hoảng lên. Chưởng quầy và Tùng Minh Tử cũng sợ ngây người.
Hắn... rơi chúi đầu xuống...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại đường ai nấy đều câm lặng vì không biết phải làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-an-khach-diem-quai-su-dam/2421021/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.