*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kidoisme
Tinh thần lực của Kỷ Lan không hoàn toàn tản ra, rất nhanh đã bị hắn thu về.
Chần chờ nheo mắt lại, trong khoảnh khắc ấy hắn đã nghe thấy hai tiếng "Thụy Bạch" nhưng thực sự quá mơ hồ, hắn không xác định có phải mình nghe nhầm hay không, huống chi phong ấn nơi hồn phách đã biến mất, đáng nhẽ loại cảm ứng này không nên tồn tại mới đúng.
Nguyên chủ không biết có biến cố xảy ra.
Cậu thấy lão tổ dừng lại, phát hiện linh hồn mình tiếp tục suy yếu, cố gắng chống đỡ hỏi: "Tôi... tôi sắp đi rồi à?"
Kỷ Lan hoàn hồn: "Còn lâu."
Dứt lời, nguyên chủ thấy hắn bắt đầu chạy nhanh, thậm chí còn bẻ cả cành cây ngự kiếm bay lên, mơ hồ thăm dò: "Ông đi đâu thế?"
Kỷ Lan đáp: "Tới phòng luyện binh khí."
Nguyên chủ: "Chỗ đó có bảo bối hả?"
Sau đó cậu hiểu ra ồ lên một tiếng: "Cũng đúng, ông nói đây là là môn phái luyện đan nổi tiếng mà nhỉ. Định cho tôi mở mang tầm mắt trước khi chết ư? Cảm ơn nha, tôi thích lắm!"
Kỷ Lan thầm than nhóc đúng là đứa không tim không phổi, đáp: "Đi xem cậu còn con đường sống nào không."
Nguyên chủ:!!!
Niềm vui đến quá bất ngờ, cậu hoàn toàn không thể tin tưởng.
Tuy rằng bọn họ mới quen nhau không lâu nhưng nguyên chủ vẫn cảm nhận được lão tổ là kẻ vô tình vô nghĩa. Loại người này trước nay rất cứng rắn, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-trao-doi-cua-hoc-vien-tu-tien/226147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.