Tạ Tương ngủ một giấc thật dài, trong mơ màng cảm thấy xung quanh có người, cô muốn mở mắt nhìn một chút thế nhưng đầu cô rất đau, thân thể hoàn toàn không có sức lực.
Thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm khiến chân trời biến thành một mảng đỏ, Cố Yến Tranh ngồi trong mảng màu đó, mở to mắt nhìn cô, cúi người thận trọng quan sát, phía sau anh, vầng dương chói sáng ấm áp tựa như một cái ôm thật chặt.
Tạ Tương cười, cô còn sống, Cố Yến Tranh ở ngay bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực như nâng niu một động vật bé nhỏ, khiến trái tim cô bình yên đến lạ.
“Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi !” – giọng anh dịu dàng như đang an ủi một đứa bé, chỉ sợ lớn tiếng một chút sẽ dọa con người ta chạy mất.
Nhớ đến chuyện xảy ra ở phòng giam, hốc mắt Tạ Tương liền đỏ ửng, cô nghiêng đầu sang một bên, Cố Yến Tranh đau lòng nâng cằm cô, dùng ngón tay xoa nhẹ thái dương cô :
“Không sao rồi, đừng sợ.”
Cách biệt mấy ngày, bây giờ gặp lại, hai người có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng hiện tại chỉ muốn yên lặng ôm nhau. Cố Yến Tranh gần như không rời cô nửa bước , cứ dính lấy Tạ Tương, chăm sóc cẩn thận từng li từng tí khiến Tạ Tương dở khóc dở cười.
Cô nằm trên giường đã hai ngày, sau khi từ cõi chết trở về, cô và Cố Yến Tranh trốn trong thế giới nhỏ bé này, mấy ngày liên tiếp không bước ra ngoài.
Bếp lò bốc khói nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/732118/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.