Vùng ngoại ô vắng vẻ, Tạ Tương cắn răng, tay che phần bụng, cả người bỗng nhiên lảo đảo. Chỗ này đã cách khu vực của binh lính Nhật một khoảng nhưng vẫn chưa đủ xa, vạn nhất có người phát giác mà đuổi theo, chỉ trong chốc lát là có thể bắt kịp họ.
Cô cảm thấy nếu không có cứu viện, bản thân sẽ vinh quang hy sinh, không biết nếu Cố Yến Tranh nhận được tin dữ này, có tha thứ cho cô không ? Sắp chết đến nơi còn nghĩ đến những thứ không đâu, Tạ Tương bỗng nhiên có chút chua xót, cô không muốn chết, nhưng những chuyện hôm nay cô không hề hối hận, có thể cứu được Tiểu Quân và cậu thiếu niên, còn giết được mấy người Nhật Bản, nói cho cùng cô cũng có lãi rồi.
Đèn xe chói lòa đến nhức mắt, “tin tin” tiếng còi vàng lên, ba người Tạ Tương vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ nhìn sang, Thẩm Quân Sơn xuống xe, lao đến.
Lần này, Đàm Tiểu Quân dù cố nén nhưng vẫn khóc ra tiếng :
“Thẩm thiếu gia.”
Cô ấy thật sự vô cùng kích động, Tạ Tương không cần phải chết rồi.
Tạ Tương thở dài một hơi, mỗi lần đến thời khắc nguy cấp, Thẩm Quân Sơn đều xuất hiện kịp thời, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh, cô ôm chặt bụng, bước về phía trước.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Tương, gương mặt bất biến của Thẩm Quân Sơn trở nên bối rối, vội vàng ôm ngang cô, cẩn thận đặt vào xe.
Một đường phóng nhanh đến bệnh viện, bác sĩ gần như bị Thẩm Quân Sơn lôi tới, Thẩm Quân Sơn vẫn không yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/732112/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.