Lúc Tạ Tương về đến ký túc xá đã nhìn thấy xe của Thẩm Quân Sơn vừa trở lại. Cô cầm tờ báo giơ giơ, vừa định mở miệng, Thẩm Quân Sơn đã lên tiếng trước:
"Nếu như là chuyện của Kim Hiển Dung thì không cần nói nữa, tôi biết rồi."
Giọng Thẩm Quân Sơn có chút lạnh nhạt, rơi vào tai Tạ Tương khiến cô cảm thấy không hề dễ chịu chít nào, cô thật lòng muốn tốt cho Thẩm Quân Sơn, không nghĩ tới người ta chẳng hề cảm kích. Cô nhếch miệng, cố gắng nặn ra nụ cười :
"Tốt lắm, cậu tự mình cẩn thận."
Thẩm Quân Sơn luôn là người biết tính toán, nếu anh biết thân phận thật sự của Kim Hiển Dung, vậy thì ắt hẳn đã có suy tính riêng. Phải đề phòng cảnh giác như thế nào, đó là chuyện của anh và Thẩm Thính Bạch, Tạ Tương tự biết bản thân không nên quan tâm đến chuyện này.
Nhớ đến nụ cười trên sân trượt băng của Cố Yến Tranh, trong lòng lại có chút buồn phiền. Lúc đó thật sự quá khẩn trương, bây giờ nghĩ lại, tại sao phải chạy, Cố Yến Tranh sẽ nghĩ thế nào ? Ngơ ngác chốc lát trên thao trường, lúc trở về ký túc xá, đã có người trong phòng, Cố Yến Tranh đang nằm trên giường, mặt anh hướng vào tường, trên người đắp chân, toàn bộ cơ thể giấu trong chăn. Dường như đã ngủ say. Rón ra rón rén tắt đèn phòng, Tạ Tương chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bỏ quần áo bẩn vào chậu, mở vòi nước, một giọt nước cũng không chảy ra. Tạ Tương thở dài, ném quần áo sang một bên, hết nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/732102/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.