Sáng sớm trời lạnh buốt, cũng may đêm qua tuyết không rơi. Mặc dù vậy, Tạ Tương vẫn không chịu nổi cái lạnh, cả đêm tỉnh giấc mấy lần, ngoài đôi chân được Thẩm Quân Sơn bao trong ngực ra thì cả người cô đều run cầm cập. Vừa chợp mắt mơ mơ màng màng trong chốc lát, hàng mi Tạ Tương đã ướt đẫm sương, khe khẽ run lên. Cô mở to mắt, một người đàn ông đang ngồi trên rìa miệng hố tò mò nhìn bọn họ. Người nọ mặc quần áo vải bố rất dày màu đen, bên ngoài khoác chiếc gile lông cừu, đeo một chiếc túi sau lưng, vác một súng săn trên vai. Nhìn cách ăn mặc có lẽ chính là thợ săn. Gió lạnh thổi trên mặt anh ta, khuôn mặt người thợ săn rất đỏ, anh ta mày rậm mắt to cái mũi hơi tẹt. Dấu vết thời gian hằn rõ trên khuôn mặt làm tăng thêm phần thô kệch.
Tạ Tương vui mừng vội vàng vỗ vỗ Thẩm Quân Sơn, lại phát hiện anh đã sớm tỉnh lại. Đôi mắt Thẩm Quân Sơn thâm sâu đến cực điểm, Tạ Tương không dám nhìn thẳng. Hai chân bị anh ôm chặt làm cho cả người nóng dến phát sợ. Khẽ động chân muốn rút ra lại bị ôm chặt hơn. Mặt Tạ Tương càng ngày càng nóng, đưa tay ra đẩy anh một cái, thấp giọng nói:
"Có người đến, buông ra được rồi."
Hành động này trong mắt thợ săn không khác gì liếc mắt đưa tình, ông ta bày ra vẻ mặt như đang xem kịch:
"Tỉnh rồi à? Xem ra, không bắt được gà hươu gì lại bắt được một đôi vợ chồng!"
Tạ Tương nghe xong càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/732092/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.