Giao thừa đêm hôm đó, nhà nhà giăng đèn kết hoa, náo nhiệt tưng bừng . Lúc xách vali từ tàu hoả xuống, trời còn chưa tối mà trên đường đã chẳng còn người qua lại, Tạ Tương gõ cửa mấy quán trọ đều không có ai trả lời, vì vậy cô chỉ còn lại một lựa chọn. Ném vali qua bức tường cao, Tạ Tương nhẹ nhàng linh hoạt leo vào trong học viện. Bị bố cấm túc ư, còn không bằng trở lại Thuận Viễn.
Tạ Tương mở cửa ký túc xá, trong phòng vắng lặng. Cố Yến Tranh lúc này có lẽ đang ở nhà đoàn tụ với người thân rồi. Không biết Khúc Mạn Đình có ở đấy không, có còn quấn lấy anh không? Cố Yến Tranh làm thế nào để đối phó đây? Ngẩn ngơ nghĩ một hồi, hình ảnh kia như xuất hiện ngay trước mắt, khiến cho Tạ Tương tâm tư rối loạn. Sao lại nghĩ đến con người đó? Rõ ràng đã nói với mẹ là giữa hai người chỉ có quan hệ bạn học đơn thuần, tuyệt đối không có gì khác, vậy sao bản thân lại cứ nghĩ đến anh như vậy.
Tạ Tương buông hành lý xuống, dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi thay áo sơ mi mới. Đứng nhìn trước gương hồi lâu, cô mặc áo gile màu nâu, khoác ngoài áo nhung dê cùng màu, chân đi đôi giày đen, đội mũ mềm màu cà phê và quấn khăn quàng cổ che kín mặt. Cho dù là người quen cũng khó có thể nhận ra cô được. Tạ Tương quyết định đi ra ngoài. Nếu như có nơi nào ở Thuận Viễn giờ này không đóng cửa thì chắc chắn chỉ có thể là quán rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/732090/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.