Mười mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ đứng dàn hàng ngang trước cửa, chặn đường thoát của hai người bọn họ, Cố Yến Tranh chẳng thèm để tâm: "Làm sao? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" Vừa dứt lời, đột nhiên anh nhặt một chiếc ba lô ở gần đó lên rồi vung mạnh về phía trước, đám bảo kê trở tay không kịp, liên tục lùi về phía sau, có người lấy tay che mặt, có người thì vươn tay định túm lấy cái ba lô đang quơ quạng trên không trung.
Không ngờ, tới Parimo mà vẫn có thể xem một màn kịch hay nhường này, Tạ Tương thích thú vô cùng, chỉ thiếu nước ngồi xuống cắn hạt dưa gào thét khen hay.
Không đúng! Nụ cười trên mặt cô bỗng dưng cứng đờ, sao cái ba lô kia nhìn quen thế nhỉ?
"Quay lại mau! Túi của tôi!"
Nhìn thấy Cố Yến Tranh đỡ Khúc Mạn Đình xông ra khỏi vũ trường, Tạ Tương vội vàng đuổi theo, để lại Đàm Tiểu Quân ở đó với vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Bóng đen biến mất không tăm hơi ở ngã rẽ trên đường lớn, ngọn đèn bên đường do nhiều năm không được sửa chữa nên đã hỏng rồi, cô chỉ có thể nương theo ánh trăng tờ mờ để nhìn rõ đường đi.
Phía trước vang lên giọng nói bất mãn của Cố Yến Tranh: "Cô vừa lắm lời, hát thì khó nghe lại còn béo như thế này, rốt cục tại sao cô lại trở thành minh tinh được nhỉ?" Sau đó liền nghe thấy một tiếng "hự" đau đớn, giống như vừa bị Khúc Mạn Đình đánh rất đau.
Tạ Tương chạy vội qua phía đó, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/256745/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.