Edit: Pi sà Nguyệt
“Lục Nhiên, tới đây.”
Lục Nhiên đứng ngơ ngác ở trong phòng giam yên tĩnh nhìn Dịch Hoan, cô vẫn không trở về bộ dạng của
Dịch Hoan mà sử dụng thân thể Thi Ân, đôi mắt kia cực kỳ quen thuộc.
Hắn ngây người vài giây nhưng cô không kiên nhẫn tí nào, cô nghiêng đầu ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
“Muốn tôi nói lại lần nữa à?”
Hắn đi tới cạnh cô theo bản năng cứ như đã làm vô số lần, anh đã quen với việc chỉ cần cô nhìn thì
sẽ làm theo, hắn không nghĩ tới việc bỏ trốn vì biết có trốn cũng vô dụng.
Hắn đi tới trước mặt cô, cổ họng hơi giật giật, “Dịch Hoan….”
“Bây giờ tôi tên là Thi Ân.” Cô nhướn mày nhìn hắn, “Dịch Hoan đã chết cùng thân thể kia rồi, đừng
có gọi tôi bằng cái tên đó nữa.”
Cô nói rất nhẹ nhàng cứ như cái tên chỉ là một bộ quần áo vậy, nhưng với hắn mà nói, Dịch Hoan là
cuộc đời mới, là Thần, cũng là toàn bộ…. thế giới của hắn, mỗi việc hắn làm đều vì Dịch Hoan, đều
vây quanh cô nhưng bây giờ cô bảo đó là quá khứ.
Cổ họng Lục Nhiên khô khan, trong lòng trống rỗng, “Em là Dịch Hoan… Thi Ân chỉ là, chỉ là thế thân
tạm thời của em mà thôi…” Hắn vẫn luôn cho rằng Thi Ân chỉ là một thân xác cô dùng tạm thời, giống
như Triệu Đường trước kia vậy, cô vẫn sẽ trở về thân thể của Dịch Hoan, trở lại làm Dịch Hoan của
hắn.
“Sao xem nhiều ký ức của tôi như thế mà anh vẫn không hiểu nhỉ?” Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-phan-dien/1715659/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.