Edit: Pi sà Nguyệt
Đã tới mười hai giờ.
Tiếng chuông vang lên cứ như chuông tang vậy, nó không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh,
mọi người đứng đờ tại chỗ chưa kịp phục hồi tinh thần, đột nhiên nghe thấy tiếng Lộc Giác hét lên
đầy sợ hãi.
“Cô ta, cô ta, cô ta… biến mất!” Lộc Giác ôm tai run rẩy nhìn người cơ bắp, hai chân mềm nhũn, ngã
ngồi xuống đất chỉ vào cánh tay người cơ bắp, sợ hãi mở to hai mắt.
Mọi người vội nhìn theo ánh mắt cô bé thì thấy người phụ nữ bị bắn bể đầu kia biến mất… Sau khi
tiếng chuông mười hai giờ vang lên, không biết tại sao biến mất.
“Làm sao…” Lông tơ của Tạ Minh dựng thẳng lên.
Đèn trong phòng và hành lang sáng lên, rọi sáng vào mặt bọn họ, tiếng bước chân vang lên rõ ràng
ngoài hành lang yên tĩnh cứ như có ai đi giày cao gót trên sàn gỗ vậy, đi từ phía cuối hành lang
đến chỗ này.
Sau đó dừng lại trước cửa phòng bọn họ, tiếng đồng hồ cũng biến mất theo.
Mọi người lạnh sống lưng, đứng cừng đờ tại chỗ không dám nói gì, Lộc Giác nghe tiếng bên ngoài thì
run rẩy nhào vào lòng người cơ bắp, nhro
giọng khóc: “Em sợ… Ai ở ngoài thế?”
Nhóm phản diện đầu tiên bị phát súng của Lộc Giác làm không kịp phản ứng, bọn họ đứng đấy nhìn vua
kinh nghiệm Phi Thiên.
Phi Thiên đừng gần cửa nhất, hắn cầm súng ở cạnh hông đi tới cửa, ngừng thở nhìn ra ngoài qua mắt
mèo — [ —] bên ngoài cũng có một con mắt nhìn hắn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-phan-dien/1715629/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.