Edit: Pi sà Nguyệt
Vãi chưởng, sao lại xui đến mức máy bay tự mình nổ động cơ vậy? Này quá đáng lắm rồi nha!
Lúc cánh quạt tạo gió, Thi Ân nhớ đến câu chuyện khổng bố tóc đen bị quấn rồi làm mất một mảng da
đầu, cô sợ rồi á, sau đó cô chớp mắt chọn kỹ năng tự vệ, xúc tu? Sadako? Hay là ăn máy bay?? Như
vậy thì lộ mất!
Nhưng cô lại nghe thấy giọng Dịch Nhiên vang lên, “Thi Ân!”
Anh vội chạy về phía cô lúc mọi người hoảng loạn, “Nằm úp sấp, đừng nhúc nhích!”
Cô còn không kịp nghĩ gì thì thấy Dịch Nhiên nhấc tay lên, một luống lửa bay từ tay anh ra —
“Bùm” một tiếng, sóng nhiệt bay đến như muốn vò nát cô, cô hoàn toàn không thể tránh khỏi sóng
nhiệt để đi ra ngoài, đây là lần đầu cô cảm thấy mình yếu ớt như vậy, đáng thương đến thế…
Cùng lúc ấy một luồng sáng bao lấy cô, lúc cô bị đẩy ra ngoài bị sóng nhiệt thì có một người vọt
tới ngược luồng sóng nhiệt đấy rồi ôm cô vào trong lòng người đấy, cô cảm nhận được có một cánh tay
đang bảo vệ đầu cô, lưng và thân anh chắn trước mặt cô.
Tiếng nổ chấn động toàn bộ sân quay giống như động đất thế, mọi người trong hiện trường liều mạng
trốn ra ngoài, bụi mù và ánh lửa bay cuồn cuộn lên và nuốt lấy Thi Ân lẫn Dịch Nhiên.
Lục phủ ngũ tạng của Thi Ân bị chấn động run rẩy nhưng thân thể của cô đang bị thứ gì đấy mềm mại
che lấy, cô không cảm nhận được chút khí nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-phan-dien/1715602/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.