Edit: Pi sà Nguyệt
Bé gái không sợ anh, có lẽ bình thường bé nhìn thấy người như cha bé quá nhiều nên không thấy Dịch
Nhiên hung dữ tí nào, bé gật đầu đứng dậy dẫn bọn họ đi.
Trên đường nhỏ vắng lặng và tối thui của thôn, bé gái chạy một đoạn rồi dừng lại chờ bọn họ, không
nói cũng chẳng có vẻ mặt gì, đợi bọn họ đến thì bé lại chạy về phía trước, giày bé mang to hơn chân
bé nên có tiếng lê giày giữa đêm khuya.
Bọn họ đi sau lưng cô bé, Tạ Minh cầm một gương đầu lén lút chiếu về phía cô bé nhưng không thấy cô
bé thay đổi hình dạng.
“Anh Tạ, cái này là cái gì thế?” Khổng Lệnh tò mò nhìn về tay hắn.
Tạ Minh thần bí đáp, “Cô bé kia là người thật đấy, không phải ma quỷ đâu.”
“Kính Chiếu Yêu à?” Thi Ân buồn cười đi tới gần, “Nghề bói toán của các anh ai cũng có một cái kính
này hả? Có bùa chú màu vàng các kiểu nữa đúng không?”
Khổng Lệnh ló đầu soi gương của hắn, thấy mình trong gương thì đáp, “Có tác dụng không anh Tạ?”
“Đương nhiên, người thường các cậu không biết cái gì hết, đây là pháp bảo mà ông tổ của tôi truyền
lại đấy.” Tạ Minh khịt mũi xem thường bọn họ.
“Đúng thế, mau khai sáng cho cặp mắt người thường của tụi này đi.” Thi Ân đùa giỡn ló đầu nhìn
kính, lúc thấy mình chẳng thay đổi gì trong kính thì cười híp mắt nói, “Tạ đại sư cho tôi mượn chơi
chút được không? Tôi đi chiếu thử ông chủ của tôi xem anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-phan-dien/1715593/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.