Edit: Pi sà Nguyệt
Thi Ân ra khỏi toilet nhưng không về sảnh tiệc mà quay lại phòng ngủ của An Kiều, lần này cô đi
quang minh chính đại luôn.
Cánh cửa bị Dịch Nhiên đạp hỏng mở ra toang hoác, cô đi tới cửa thì thấy Lâm Huân đang dựa vào
tường ngồi co quắp dưới đất, cổ áo gã bị kéo ra để lộ mảng thịt trắng nõn, hoa hồng trắng bày đầy
đất cũng bị gã nắm chặt trong tay, gai của hoa hồng đâm vào lòng bàn tay của gã làm máu chảy ra đầy
tay gã.
Cô đứng ở cửa ngạc nhiên nói, “A, cậu Lâm sao thế?”
Lâm Huân bị giọng nói này đánh tỉnh, gã hơi mở mắt nghiêng đầu nhìn cô, là ai? Cô bé mặc váy ngắn
màu đen, mái tóc màu đen này là ai? Hình như là…
“Tay anh chảy máu kìa.” Đôi giày da đỏ của cô đạp lên hoa hồng, đi tới trước mặt gã, ngồi xổm xuống
cầm bàn tay đang chảy máu của gã lên.
Cả người Lâm Huân nóng rực bị cái chạm của cô kích thích, người gã xao động, gã hất tay cô ra rồi
đau khổ nói, “Đừng động vào tôi, cô… đi mau đi.” Gã sơ mình không khống chế được bản thận.
“Để tôi giúp anh ha?” Thi Ân đưa tay kéo tay gã, đưa tay gã để lên đầu gối của mình, để gã buông
tay từ từ rồi cô lấy gai trong lòng bàn tay gã ra.
Cả người Lâm Huân nóng rực, gã cố khắc chế mình run rẩy mà dưa vào tường nhìn cô gái trước mặt, cô
ngồi chổm hổm trước mặt anh để lộ đôi chân trắng như tuyết dưới bộ váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-phan-dien/1715573/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.