Trong phòng bếp sụp tường, Thi Ân may mắn được hóng hớt cảnh chết chóc giữa nam chính và nam phụ. “Nếu cậu thích Khả Khả thì phải bảo vệ tốt cho cô ấy!” Lục Minh Hiên tức giận, nắm cổ áo Dịch Nhiên chất vấn, “Sao cậu lại bỏ rơi cô ấy? Để cô ấy một mình đối mặt với nguy hiểm hả? Nếu cậu thích cô ấy thì sao không đặt an toàn của cô ấy lên vị trí đầu tiên hả?” Lục Minh Hiên đã cầm đúng kịch bản của nam chính điển hình — Cho dù thế giới có bị hủy diệt thì trong mắt tôi chỉ có nữ chính thôi! Lông đỏ nhất định là nam phụ thầm mến nữ chính, loại nam phụ này thích hợp ‘hóa đen’ làm phản diện để gây chướng ngại cho nam nữ chính á. Thi Ân quyết định đổ dầu vào lửa, cô nắm chặt áo ngủ, yếu ớt nói, “Hai người đừng cãi nhau nữa, là lỗi của tôi, cậu ấy không cứu được bạn của cậu vì cứu tôi, hai người đừng trách cậu ấy nữa… Muốn trách thì trách tôi…” Cô nghẹn ngào nói, “Cậu ấy là người tốt, là lỗi của tôi, tôi nên bị nhốt ở đây cả đời, không nên để cậu ấy cứu tôi rồi gây phiền phức cho các cậu…” Dịch Nhiên cau mày nhìn cô một cái, đưa tay hất tay Lục Minh Hiên ra, “Nói đủ chưa? Nói xong rồi thì cút đi.” Anh liếc nhìn Lục Minh Hiên một cái rồi lướt qua hắn mà đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn quay đầu lạnh lùng nói với Lục Minh Hiên, “Ông đây thích cứu ai thì cứu người đó, không cần cậu phải chỉ dạy. Hơn nữa đừng có kéo tôi vào quan hệ nam nữ của cậu và Sở Khả, tôi không phải cha của cô ta, không có nghĩa vụ làm gì cho cô ta cả, tôi cứu cô ta là vì lòng tốt của mình chứ không phải là nghĩa vụ của tôi.” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Vương Đình Đình, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của tôi, tôi sẽ cứu Triệu Phong về nhưng tôi không phải là vệ sĩ của các cô cậu, các người nếu chọn đến đây thì phải chuẩn bị tâm lý đón nhận bất cứ hậu quả gì.” Nói xong thì đưa tay kéo tay Thi Ân rời khỏi phòng bếp. Thi Ân bị anh kéo đi lảo đảo đuổi theo anh, lòng bàn tay anh ấm áp, mái tóc đỏ che lại đôi mắt của anh, anh mím môi không vui, chàng trai à, cậu không tính trở thành nhân vật phản diện thật hả? “Chúng ta đi đâu?” Thi Ân bị anh kéo nhanh xuống lầu. Anh không trả lời mà trực tiếp kéo cô đến cửa biệt thự đã bị phá, đẩy cô ra ngoài rồi bảo, “Đi đi, cô không nên bị giam ở đây cả đời, cho dù cô là ai, chỉ cần rời khỏi đây, cô sẽ có cuộc sống vui vẻ.” Thi Ân đứng ngoài cửa nhìn anh ngẩn người, anh thật sự muốn cứu cô…. “Còn cậu thì sao?” Thi Ân hỏi anh, “Cậu muốn ở lại đây cứu hai người bạn học của cậu hả? Bọn họ hiểu nhầm cậu như vậy mà cậu không giận à?” “Chuyện này không liên quan đến cô, đi mau đi.” Dịch Nhiên lại xoay người lên lầu lần nữa. Thi Ân đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh cảm thán, cậu giai tốt như vậy hẳn là cần một chị gái xấu xa ăn hiếp để anh thấy rõ sự xấu xa của thế gian này! Nhưng nhiệm vụ vẫn quan trọng nhất, mấy nhân vật phản diện trong học viện còn đợi cô cứu rỗi, chỉ số sợ hãi vẫn đứng ngang 75%, không tăng thêm điểm nào hết, xem ra nữ chính Sở Khả còn chưa tỉnh. Cô quyết định đi tìm Ivan trước, bây giờ chắc ông ấy đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong hệ thống có định vị của Ivan, đây là đặc quyền của người giám sát nhân vật phản diện của cô, có thể biết được nhân vật phản diện đang làm nhiệm vụ ở đâu bất cứ lúc nào. Cô tránh Dịch Nhiên đi xuyên tường để tới chỗ của Ivan — Toilet. Cô xuyên tường vào toilet nhỏ hẹp thì thấy Sở Khả đang hôn mê nằm trong bồn tắm lớn đầy tro bụi, mà Ma cà rồng Ivan ôm gối ngồi xổm bên bồn cầu để che giấu sự cảnh giác và sợ hãi trên mặt, vừa thấy cô thì vọt đến ép hỏi, “Cô là ai? Tôi đang ở đâu? Sao cô có nhẫn của ngài Thi?” Ngài Thi? Ông ấy khá là tôn kính cha cô đấy nhỉ? Đắc Kỷ và Tengu gọi thẳng cha cô là lão già xấu xa cơ. Cô trả lời, “Thi Thành là cha tôi, con gái thừa kế việc của cha, tôi là hiệu trưởng mới của các ông, Thi Ân.” Ông ấy không tin, “Nhóc con, đừng gạt tôi! Cô lớn lên không giống ngài Thi chút nào!”
“Ông có thể bảo đảm mỗi con tinh trùng đến tử cung đều giống cha à?” Thi Ân dịu dàng đáp. Gương mặt tái nhợt của Ivan đỏ ửng, vội la lên, “Ngài Thi chưa bao giờ nói mấy câu ô uế như vậy! Cô không thể là con gái của ông ấy được!” Thi Ân thở dài, “Ông cứ xem hệ thống của cha tôi ấy, chủ nhân của ông đã đổi thành tôi rồi, trên đấy cũng có tin tức cụ thể của tôi, hệ thống sẽ không lừa ông.” Ivan vội mở hệ thống phụ tá của mình lên thì thấy tên chủ nhân trong hệ thống đã đổi thành Thi Ân, gương mặt trắng bệch, “Sao có thể…. Ngài Thi, sao có thể bị cô thay thế…” “Có cần thất vọng rõ ràng thế không? Tôi cũng bị ép kết nối đấy, ngài Ivan ạ.” Thi Ân đưa tay đẩy nhẹ ông ra, quay đầu sửa sang đầu tóc của mình qua chiếc gương bị vỡ vụn, chậm rãi kể toàn bộ sự việc với ông ấy, đồng thời còn nói đến nhiệm vụ mới nhận, cô nhìn gương mặt vặn vẹo của ông ấy qua gương, có vẻ như đang tiêu hóa chuyện này, cô quay đầu bảo, “Ông không muốn chết, tôi cũng chẳng muốn chết nên mong ngài Ivan có thể phối hợp một chút, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để tăng khả năng sống sót của ông và đồng nghiệp được không?” Cô nhìn Ivan vẫn không chấp nhận được, nói thêm, “Ông cũng không muốn tâm huyết của cha tôi bị hủy hoại đâu nhỉ? Giữ lại học viện thì có khi cha tôi còn có cơ hội chuyển thế trở về.” Cô đưa tay với Ivan, mặc dù cô cảm thấy cha cô chẳng có tâm con mịa huyết gì, trở thành hiệu trưởng Học viện Phản diện chỉ vì tiền lương nhưng vị Ma cà rồng này có vẻ như có rằng buộc đặc thù với cha cô nên cô nghĩ đây là cách thuyết phục ông ấy tốt nhất, “Tôi nghĩ cha tôi cũng hi vọng thấy được vinh quang của học viện như năm xưa. Lần đầu gặp, ngài Ivan, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Gương mặt tái nhợt của Ivan thay đổi, nhìn đôi mắt của cô, tỉnh ngộ bảo, “Đúng… Chỉ cần còn học viện thì ngài Thi sẽ có cơ hội trở lại, học viện là nơi ông ấy khổ cực xây dựng nên, chúng ta phải cố gắng để xây dựng nó lại.” Ông ấy đưa tay nắm lấy tay cô, “Lần đầu gặp mặt, cô Thi, tôi sẽ chăm sóc cô giúp cha cô, cũng cùng cô bảo vệ học viện của ông ấy.” Tâm trạng của Thi Ân có chút khó nói, rốt cuộc cha cô là loại người quyến rũ cơ nào mà có thể quyến rũ mấy phản diện lớn này chấp nhận làm thuộc hạ thế? Kết nối hệ thống thì thôi đi, còn khiến cho Ma cà rồng sống ngàn năm trung thành với ổng như vậy? Ivan điều chỉnh tâm trạng một lát rồi nhìn hệ thống, ngạc nhiên hỏi, “Chỉ số sợ hãi đã đến 75% rồi à? Một mình con làm sao? Không hổ là con gái của ngài Thi, nhân vật phản diện trời sinh!” Sau đó ngẩng đầu từ ái nói, “Con cũng lớn vậy rồi, có điều trông không giống cha con tí nào, chú có thể gọi con là Ân Ân không?” “Không thể.” Thi Ân từ chối ngay lập tức, sao mấy nhân vật phản diện này đều lắm chuyện thế nhỉ, “Xin gọi tôi là hiệu trưởng.” Ivan nhìn cô đầy yêu thương, cười đáp, “Được, con có thể gọi chú là chú Ivan.” “…” Làm ơn ra dáng nhân vật phản diện chút được không? Chỉ số sợ hãi đã đạt đến 75%, nam chính Lục Minh Hiên cũng tới rồi, chỉ cần Sở Khả tỉnh lại rồi dọa cô ta một lần cuối, sau đó để Lục Minh Hiên cứu cô ta như một anh hùng, đánh bại đám phản diện bọn họ và thổ lộ tình cảm với nữ chính là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Thi Ân đi tới cạnh bồn tắm nhìn Sở Khả, đang định bàn bạc với Ivan nên làm gì thì nghe Ivan hỏi, “Con cố ý chọn nhiệm vụ của thế giới này là vì Cùng Kỳ à?” “Cùng Kỳ?” Trong đầu Thi Ân xuất hiện con mèo nhỏ bị nhốt trong lồng lớn, giật mình nhìn về phía Ivan, “Khoan đã, khi nãy tôi cùng với tên lông đỏ kia chạy vào phòng bếp có nghe một giọng nam gọi ‘Cùng Kỳ’, giọng đó… là ông à? Ông gọi ai thế?” “Là chú.” Ivan nhìn cô ngạc nhiên, “Cậu nhóc tóc đỏ đi chung với con không phải là chuyển thế của Cùng Kỳ à? Con không biết hả? Con đến thế giới này làm nhiệm vụ không phải để bắt Cùng Kỳ về học viện à?” Thi Ân ngạc nhiên, lông đỏ? Dịch Nhiên? Con mèo nhỏ Cùng Kỳ bị nhốt trong lồng đó hả? Trời ạ, hèn gì cô luôn cảm thấy anh giống một phản diện nóng tính! Hèn gì anh lớn lối như thế! Thì ra anh là Cùng Kỳ đã phản bội học viên! Anh còn đến thế giới loài người làm người tốt nhiệt huyết nữa! Đây là cuộc gặp gỡ do số mệnh an bài nhỉ? Con mèo nhỏ kia đã chạy đến đây rồi vẫn bị cô bắt gặp. “Đương nhiên, đương nhiên là để dạy cho con mèo nhỏ không nghe lời kia một bài học.” Thi Ân híp mắt cười với Ivan. Ivan bị nụ cười của cô dọa sợ, nụ cười này khá giống cha cô, “Con muốn làm gì?”
Thi Ân mỉm cười ngoắc tay với ông, nhỏ giọng nói bên tai, “Con muốn… chú ăn con ngay trước mặt Cùng Kỳ.” Ivan kinh sợ, “Cô Thi, Ma cà rồng chúng tôi không ăn thịt người!” ========= Tiếng bước chân và cửa mở vang khắp biệt thự yên tĩnh, Dịch Nhiên im lặng đi tìm người trong từng phòng một, vừa đá đến cánh cửa thứ ba thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng, anh quay đầu đầy cảnh giác thì thấy cô gái tóc đen đi chân trần thở hổn hển đuổi đến, bị ánh mắt của anh dọa sợ đứng yên một chỗ. “Sao cô lại về đây?” Dịch Nhiên cau mày, cô mím môi đi tới cạnh anh, đưa tay kéo áo anh lại. “Tôi nghĩ rồi, anh vì cứu tôi mới không cứu được người anh thích thầm, là tôi làm phiền anh, còn hại anh bị bạn bè hiểu nhầm, tôi không thể chạy trốn một mình được, mặc dù tôi muốn đi khỏi đây nhưng…” Thi Ân mím môi rồi nở nụ cười với anh, “Tôi không thể để anh ở đây một mình được.” Cặp mày đang cau lại của Dịch Nhiên buông lỏng, gương mặt đỏ ửng quay sang một bên, sau đó hung dữ nhìn bàn tay đang nắm góc áo anh của cô nói, “Làm cái gì thế không biết? Cô về lại đây thì làm được gì chứ? Chỉ gây thêm phiền, bị bắt thì tôi phải cứu cô lần nữa, đi nhanh đi, đừng gây phiền cho tôi.” “Tôi có thể dịch chuyển trong chớp mắt, anh cũng thấy rồi, nói không chừng tôi có thể cứu anh và người anh thích trong chớp mắt á.” Thi Ân kéo góc áo của anh lại, “Tôi có thể đi với anh mà, để anh không cô đơn một mình.” “Ông đây quen với việc cô đơn một mình rồi.” Anh nghiêm mặt đẩy cô ra, đuổi cô đi. Thi Ân vội ôm cánh tay anh, “Tôi có thể giúp được mà, tôi bị nhốt trong biệt thự này một thời gian rồi, tôi biết quái vật ở đây thường hay đi đâu.” Dịch Nhiên dừng lại, anh chưa kịp nói gì thì Lục Minh Hiên và Vương Đình Đình đã đi ra từ khúc quanh. Lục Minh Hiên nhìn Thi Ân chằm chằm, hỏi, “Cô vừa nói cô biết quái vật ở đâu à? Ở chỗ nào? Mau dẫn chúng tôi đi qua đó.” Hắn bước tới muốn kéo Thi Ân. Dịch Nhiên đưa tay cản lại hắn, gương mặt thể hiện rõ sự khó chịu, anh cúi đầu hỏi Thi Ân, “Ở đâu?” Cùng Kỳ tràn ngập chính nghĩa. Thi Ân đưa bọn họ đến cạnh toilet của Ivan, giả vờ sợ hãi ôm tay Dịch Nhiên nhỏ giọng nói, “Ma cà rồng kia hay xuất hiện ở xung quanh nơi này, ông ấy thích ngủ trong tủ lạnh hoặc phòng tắm, không biết bây giờ có ở không…” Cô chưa nói xong thì Lục Minh Hiên đã đi tới toilet như con chó ngửi thấy mùi đường vậy, hắn nhỏ giọng nói, “Ở đây, Vương Đình Đình, cô trốn ở chỗ an toàn đi, tôi đi vào…” Mấy chữ cứu Sở Khả chưa kịp nói xong đã thấy một bóng người vọt đến. Dịch Nhiên xông lên đạp cửa phòng toilet —– Tiếng ‘Rầm’ vang lên dọa Ivan ở trong đó giật mình! ============= Tiểu kịch trường: Thi Ân xoa tay: Tới rồi tới rồi, đây là cơ hội tốt để bắt giữ con mèo nhỏ này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]