Cặn bã A không biết chuyến xe buýt du xuân đã chạy cho đến khi hắn lướt qua vòng bạn bè của trung khuyển A. Hắn không ở trên xe, thậm chí không ở dưới gầm xe.
Hắn kìm cơn giận gọi điện cho oán phụ O thì nghe được giọng mơ màng đang ngủ, hắn ép tính tình của mình xuống, hỏi: "Có phải em để quên thứ gì ở nhà không?"
Oán phụ O nửa tỉnh nửa mê đáp: "Ưm em có quên thứ gì đâu."
Cặn bã A: "Không phải vật, là người."
Oán phụ O được hắn nhắc nhở, phản ứng kịp thời, nói: "Em có hỏi mẹ rồi, mẹ nói toàn là người trẻ nên không đi cùng. Con chó nhà Vương quản gia mới đẻ nên cũng không tới."
Cặn bã A không ngờ người nhà của oán phụ O có cả quản gia nhưng không có chồng nên bực bội cúp điện thoại. Nhưng một phút sau hắn gọi lại, không còn quanh co lòng vòng đi thẳng vào vấn đề: "Sao em không hỏi anh?"
Oán phụ O như bừng tỉnh sau một phút chậm trễ, nghe được giọng điệu không vui của cặn bã A, cậu mím môi ấp úng: "Em đã hỏi anh rồi..."
Cặn bã A nghe vậy sững sờ, lớn tiếng hỏi: "Khi nào?"
Oán phụ O ấm ức kể lại: "Lúc vừa kết hôn, bạn em có tổ chức tới suối nước nóng chơi một ngày. Em chờ anh về hỏi có muốn đi cùng không thì anh xé luôn tờ quảng cáo, nói đừng mang loại du lịch giá rẻ này tới phiền anh."
Cặn bã A hoàn toàn không nhớ chuyện này, dù sao chuyện hắn thương hại oán phụ O quá nhiều, vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-o-duc/496482/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.