Chương trước
Chương sau
Một buổi sáng như mọi ngày, Dương hiện đang tập luyện khống chế Huyết Ảnh Yêu Hỏa, ngọn lửa này càng lúc càng khó khống chế, nhưng Dương không nói Hồng Ảnh biết vì sợ nàng lo lắng, chỉ lén chịu đựng một mình.
"Pa pa!
 Con ra suối chơi nha!"
"Ừ! 
Trưa nhớ về ăn cơm nhé!"
Bảo Ngọc ngày càng hoạt bát ham chơi, cô bé đã làm quen được với Thiên Ảnh thú, thỉnh thoảng lại cưỡi thỏ và dẫn theo Thiên Ảnh ra ngoài dạo chơi.
Hồng Ảnh cũng dần khỏe lại, đã có thể đi đứng tự nhiên, linh lực cũng khôi phục đến mức độ mà Dương nghĩ là khoảng Linh Tá.
"Thứ gì có thể khiến một vị thần trở nên suy yếu như vậy?
" Nhiều lần Dương tự hỏi, nhưng không ai cho hắn đáp án.
Có lần hỏi Hồng Ảnh, nàng chỉ đáp gọn: 
"Ngươi không nên biết!"
Nói về Hồng Ảnh, nàng khó ngủ, nhưng mỗi khi ngủ sẽ ngủ rất say, dậy rất trễ. 
Khi Bảo Ngọc và hai con thú cưng đi xa khuất mới thấy nàng bước ra khỏi nhà, Hồng Ảnh vận quần thun áo hai dây đơn giản đứng uể oải vươn vai, thân hình tuyệt mỹ như nhẹ đưa trước gió.
"Sư phụ! 
Chào buổi sáng!"
"Ừ!
 Chào buổi sáng!
 Sao mới sáng ra đã đầy mồ hôi thế này!
" Hồng Ảnh đáp rồi tiến lại, dùng tay nàng lau mồ hôi cho đệ tử.
Khi một cô gái hoạt bát đột nhiên trở nên dịu dàng sẽ phi thường quyến rũ. 
Cảm nhận bàn tay mềm mại và hương thơm tươi tắn của sư phụ, tim Dương xao động.
"Sao người ngươi nóng quá! 
Huyết hỏa mất kiểm soát rồi sao? 
Sao không nói ta biết?
" Hồng Ảnh lo lắng hỏi.
Nhìn ánh mắt lo lắng của sư phụ, Dương chợt có cảm giác như nàng là vợ hiền đang lo cho chồng, liền đánh liều choàng tay ôm Hồng Ảnh vào lòng.
"Không phải huyết hỏa mất kiểm soát..."
"Sư phụ, ta y..."
Dương chưa kịp nói, đột nhiên mặt đất dưới chân hắn rung chuyển, Hồng Ảnh lập tức phản xạ, nắm Dương kéo hắn ra sau lưng nàng, còn nàng nhìn về khoảng không ngay trước sân nhà.
"Động đất hả sư phụ?"
Hồng Ảnh nghiêm trọng nói: 
"Ngươi mau rời khỏi đây!"
Ngay trong lúc Hồng Ảnh nói, ngay sân nhà xuất hiện một khe nứt dài hơn mười mét, trông hệt như vết nứt của thủy tinh, nhưng khác ở chỗ vết nứt này xuất hiện giữa không gian, giống dạng khe nứt bí cảnh Dương từng thấy, nhưng lớn hơn nhiều.
"Nhưng còn sư phụ..."
"Còn nhưng nhị gì, chạy nhanh! 
Cứ mặc kệ ta!
" Hồng Ảnh quát tháo, nhưng Dương có thể cảm nhận rõ rằng nàng đang run sợ.
"Còn không mau chạy đi!"
Hồng Ảnh bực tức, định tung chưởng đẩy Dương bay đi, nhưng hắn lại bất ngờ nắm lấy tay nàng.
"Ta không đi!
 Lần này ta sẽ bảo vệ nàng!
" Dương nói, hoàn toàn chân thành, dù tính tình có bại hoại thế nào, hắn cũng không thể bỏ mặc một cô gái đang run sợ trước điều gì đó, dù là điều đó kinh khủng đến mức nào đi nữa.
"Ngươi là tên đần độn!
" Hồng Ảnh mắng, nhưng ánh mắt nàng rơi ra những giọt nước mắt cảm động...
Khe nứt hé mở, tạo thành một lực xoáy khủng khiếp cuốn Hồng Ảnh và Dương vào trong...
Khi Dương nhìn thấy lại thì xung quanh chỉ có một màu tối đen như mực, lạ ở chỗ hắn vẫn nhìn rõ cơ thể mình và Hồng Ảnh dù không có bất cứ nguồn sáng nào chiếu đến.
"Đây là đâu?"
RẦM!
Dương vừa nói xong thì một âm thanh to khủng khiếp vang lên, nghe như tiếng một quả bom nổ, nơi Dương đứng cũng rung chuyển mạnh mẽ.
"Đây là bên trong vết nứt phong ấn của Lạc Long Quân! 
Khi vết nứt này rách ra, chênh lệch áp suất linh lực sẽ khiến tất cả sinh vật có linh hồn gần nó bị hút vào trong.
" Hồng Ảnh đáp, mặt nàng tái xanh vì run sợ.
"Vết nứt phong ấn của Lạc Long Quân?"
ẦM ẦM
Lại có âm thanh như một gã khổng lồ đang cố gắng đập phá một tòa nhà cũng khổng lồ.
"Đúng vậy, dù Lạc Long Quân phải hy sinh tính mạng để phong ấn Việt Nam và biển Đông, nhưng qua trăm năm nghìn năm, phong ấn này như đang bị thế lực bên ngoài công phá, tạo thành các vết nứt."
"Thế lực bên ngoài?
" Vậy Việt Nam không phải đất nước duy nhất còn tồn tại sao?
" Dương hỏi, hắn từng nghe Google nói như vậy.
"Có thể là phải, cũng có thể là không. 
Nhưng những tiếng động này chắc chắn là của những thứ muốn phá vỡ phong ấn!"
Hồng Ảnh buồn bã kể: 
"Từ rất lâu rồi, khi đó ta còn rất nhỏ, vì ham chơi mà vô tình bị hút vào khe nứt này... 
Ta bị nhốt trong này bảy ngày, lúc nào cũng tăm tối, lúc nào cũng nghe những âm thanh đáng sợ và những chấn động không ngừng..."
Nghe đến đây, Dương đã hiểu tại sao Hồng Ảnh mất ngủ và sợ ma, một đứa bé bị nhốt bảy ngày trong bóng tối, lúc nào cũng nghe tiếng đập phá khủng khiếp và cảm nhận từng cơn chấn động kinh hoàng, hỏi sao mà không ám ảnh.
"Đến ngày thứ bảy, có một người xuất hiện, người cứu ta và vá lại phong ấn.
 Từ đó ta bái người làm sư phụ và đảm nhận trách nhiệm canh giữ khe nứt này...
Lúc ngươi đi, khe nứt này lần nữa rách ra, và rách một lỗ rất lớn, khiến ta phải dùng toàn bộ sức mạnh mới vá được, lúc đó ta còn tưởng không còn sống đến lúc ngươi về..."
Dương an ủi:
 "Chẳng phải sư phụ vẫn khỏe sao, ta cũng khỏe, rồi sẽ có người đến cứu chúng ta..."
Hồng Ảnh lắc đầu:
 "Không kịp đâu...
 Vết nứt lần trước rất lớn, vừa mới vá lại chưa lâu, lần này lại xuất hiện, tuy rất nhỏ nhưng cũng rất nhanh sẽ rách toạt ra thôi..."
"Vậy làm sao để khâu lại vết nứt?
" Dương hỏi.
"Có vài cách, cách ta dùng là kết hợp Hỏa Thần lực với Không Gian linh lực để hàn lại... 
Với vết nứt thế này chỉ cần một lượng Thần lực nhỏ, nhưng sức ta hiện tại... 
A đúng rồi!"
RẦM RẦM RẦM RẦM...
Những tiếng đập phá càng lúc càng nhanh và hung bạo...
Rồi cơn rung chuyển càng thêm khủng khiếp, những âm thanh đập phá liên hồi tìm đường phá vỡ phong ấn từ phía bên kia...
Hồng Ảnh vội vàng ôm chặt Dương, kéo hắn ngược dòng lực hút lao ra ngoài.
Tuy có thể hút Dương và Hồng Ảnh vào trong nhưng khe nứt chỉ rộng chưa đến nữa gang tay. 
Và hiện đang tìm cách giản nở, Hồng Ảnh lập tức thực hiện hàn lại vết nứt, hai tay nàng giơ ra vận Không Gian lực ép hai bên vết nứt, sau đó một ngọn lửa tuyệt đẹp hiện ra và phủ lên khe nứt...
Khe nứt thu hẹp từng chút một...
Nhưng Dương nhận ra một vấn đề, Hồng Ảnh vừa hàn khe nứt vừa phải chống chọi sức hút khủng khiếp, nếu không đủ linh lực, rất có khả năng nàng sẽ bị cuốn vào khe nứt ngay khi khe nứt sắp sửa được vá xong...
Nghĩ thế, Dương liền vận lực chống chịu sức hút, tiến lại ôm Hồng Ảnh từ sau lưng.
"Ngươi làm gì nữa đấy?
 Giờ đâu phải lúc?
" Hồng Ảnh hỏi.
"Sư phụ tập trung làm đi, ta sẽ giữ nàng không bị hút vào!"
Hồng Ảnh hiểu ra, liền toàn lực hàn gắn vết nứt, dù có hơi ngượng khi bị tên đệ tử đứng ôm sau lưng...
Khe nứt đen ngòm hẹp dần, hẹp dần...
Đến khi gần khép lại, Hồng Ảnh vội nhắc:
 "Mau buông ta ra!"
Dương cố chấp: 
"Không! 
Ta không để sư phụ bị hút vào đó đâu!"
"Ngươi nói cái gì vậy!
 Sắp xong rồi, mau buông ta ra ta mới lùi lại được chứ!"
"À à..."
 Dương vội buông Hồng Ảnh ra, nhưng chưa lùi lại vì lo nàng gặp chuyện.
Đương nhiên Hồng Ảnh có lý do của nàng, khi khe nứt đóng lại, chênh lệch áp suất tạo thành từ linh lực sẽ lần nữa thay đổi, gây ra một vụ nổ nhỏ.
Vừa nhắc là đến, khe nứt vừa được hàn kín, linh lực bắn ngược ra.
"Nằm xuống!
" Hồng Ảnh gọi to, biết không chạy kịp nên quay lưng nhào vào người Dương, đẩy hắn ngã ngửa ra đất, còn nàng nằm đè lên che chở cho hằn, cả hai cùng nín thở chờ đợi.
Vụ nổ lập tức xảy ra, nhưng Hồng Ảnh quên mất một điều, khe nứt rất nhỏ, nên vụ nổ yếu đến vô hại, tựa như một làn gió lan tỏa ra xung quanh làm cây cỏ rung động...
"Thế thôi à?
" Dương chưng hửng.
Hồng Ảnh xoay đầu nhìn lại khe nứt, không gian đã yên bình trở lại. 
Nàng lại cúi xuống nhìn Dương, cả hai cùng bật cười...
CONTINUE...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.