Tầng lầu của 1 tòa nhà, phòng nhóc Dương là nơi duy nhất có ánh sáng, nguồn sáng là màn hình một tivi led 32 inch đang chiếu một bộ Anime .
Dương đeo tai nghe nhưng cậu bật âm thanh lớn đến nỗi dù có tiếng máy bay ầm ầm ập tới, ngoài đường người người nháo nhào la hét thất thanh mà cậu chẳng hề nghe thấy.
RẦM!
Chiếc máy bay đâm thẳng vào nhà nhóc Dương.
Linh hồn nhóc Dương bay xuyên thời gian rồi nhập vào một người trung niên.
"DÂM TẶC!
CHÉM CHẾT MẸ NÓ ĐI!"
"THẺO DÁI NÓ!
DÁM Hϊếρ ɖâʍ TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!"
Trước mắt cậu là một khoảng sân rộng với hàng trăm người ăn mặc như cosplay cổ trang đang đứng hô hào phẫn nộ, hình như là nhằm về phía cậu.
Lúc này Dương mới phát hiện tay mình bị trói chặt, chân thì quỳ trên sàn gỗ không thể nhúc nhích.
Phập một cái, cảnh vật trước mắt Dương chợt nghiêng ngã rồi tối dần, đầu cậu bay lìa khỏi cổ.
"Ko!"
Dương quát lên, tim đập như điên, thở hỗn hển vì sốc.
Dương nhận ra mình đang nằm ngửa dưới mặt đất, phía trên là một vách đá dựng đứng cao chót vót.
"Gì nữa đây?"
Dương tự hỏi, nhưng chợt nhận ra giọng mình khác thường, cậu ngước đầu lên nhìn thân thể mình, không còn là thân thể của mình nữa mà là cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo của một đứa nhóc 13 tuổi,cậu giơ bàn tay lên xem, một bàn tay non nớt trắng trẻo như tay thiếu nữ khiến cậu không khỏi cởϊ qυầи ra xem rồi thở phào.
Dương bắt đầu mường tượng lại thảm kịch của mình, đang xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-nu-than/1105509/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.