Giờ ra về...
- Chị, hay giờ đi ăn kem đi! - Nó nài nỉ.
- Hôm nay em là lắm đấy, Linh ạ! - Đan nhíu mày nhìn.
- Đúng, đúng! - Ngọc hùa theo. - Mày vốn là cái con không sợ trời không đất chỉ sợ giẫm phải cức mà giờ lại phải đi năn nỉ người khác thì đúng là lạ đấy!
Nó nghe vậy bèn chạy lên trước rồi xoay người lại, bước lùi:
- Thì đang vui, muốn tỏ ra ngoan hiền 1 chút!
Điều đó khiến cho cả Hà, Ngọc và Đan bụm miệng phì cười. Gì chứ, con này mà ngoan hiền thì đố đứa nào tìm nổi 1 đứa dữ dằn hơn.
Đang bước lùi thì nó chợt va vào ai đó, nó quay lại xin lỗi rối rít thì nghe cái tiếng chua ngoa vang lên bên tai:
- Con mù này, mày có mắt không hả?
Nó ngước lên nhìn, rồi thầm oán trách ông trời. Đụng ai không đụng, đụng ngay cái con kẻ thù truyền kiếp này. Nhỏ My nhận ra người quen, cười cợt:
- Ồ, thì ra là mày sao? Thật sự không có mắt hả?
- My, tôi đã xin lỗi cô rồi mà! - Nó nhíu mày.
- Tao thích đấy! - My vênh mặt. - Chỉ vì mày và lũ chó bạn mày nên giờ mấy anh ấy mới bỏ bạn tao. Tao phải dằn mặt mày mới được!
Nó nhìn My 1 lúc, song lại hỏi:
- Họ là chó?
My gật đầu.
- Tôi cũng là chó?
Nhỏ lại gật đầu.
- Cô có hiểu cô đang nói cái gì không thế?
- Có chứ!
Nó quay lại nói với 3 cô nàng kia:
- Mọi người đừng lo! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ngoi-sao/115051/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.