Kỉ niệm cũ
Lúc Hà quay về cũng là lúc Đan đang trở về bàn. Cô hỏi Hà:
- Mệt hay sao mà ra nhiều mồ hôi thế?
- Về bàn sẽ biết! - Vỏn vẹn 4 từ đc Hà cất lên.
Và khi 2 cô nàng về bàn, Hà nhanh chóng hỏi mà như gắt lên dù giọng còn run run và đôi mắt thì đã đỏ hoe:
- Linh Linh, mày biết mà phải không?
- Có vấn đề gì vậy? - Ngọc ngu ngơ hỏi.
Nó đặt 1 tay lên bàn chống cằm, tay kia đưa lên không trung chỉ ra phía trước, buông 1 câu:
- Đó là vấn đề.
Ngọc nhìn theo ngon tay thon thả của nó. Cách bàn bọn nó 3 bàn là bàn của... bọn hắn. Ngọc lại hỏi tiếp 1 câu còn... ngu hơn câu trước:
- Thế thì sao?
- 3 chúng ta đều nhớ! Chỉ có Ngọc là không biết thôi! Vậy sao chúng ta không nói luôn để nó đỡ shock và đỡ khóc nhỉ? - Đan khẽ nhắm mắt và kéo ghế ngồi.
- Là sao? - Ngọc nghiêng đầu - Không hiểu!
Hà đành giải thích sau 1 hồi im lặng:
- Mày còn nhớ cách đây 11 năm, chúng ta đã chơi chung vs ai không?
Ngọc không trả lời mà chỉ gật gật.
- Chính là bọn họ đấy! - Hà nói và chỉ ngón tay cái ra phía sau.
Bọn nó sẽ nghĩ Ngọc ngạc nhiên cơ. Nhưng hoá ra, đâp lại chỉ là 1 nụ cười nhạt như nước ko đường:
- Thì sao? Tao đã biết từ lúc con Linh nó biết rồi!
- Vậy sao mày không nói? - Đan khẽ gắt lên, đủ nhỏ để cả 4 đứa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ngoi-sao/115045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.