Ngày hôm sau, Cảnh Đế ban chiếu tứ hôn cho Tứ hoàng tử Tiêu Trì và con gái của An Lạc Hầu Lâm Tán, Lâm Du Châu. Thái giám tuyên chỉ còn truyền thêm khẩu dụ: Tiêu Trì tự ý xuất cung, sử dụng ngôn từ ngả ngớn ở yến hội hái hoa, không làm đúng bổn phận hoàng tử, phạt đóng cửa hối lỗi một tháng.
Điều này khiến Tiêu Trì cảm thấy vô cùng ảo não, mấy ngày trước vừa phá được mối xe duyên của Nhan Chân, bây giờ chuyện hôn nhân đại sự lại rơi ngay đầu hắn.
Hôm kết thúc cấm túc, Cảnh Đế gọi Tiêu Trì đến Thanh Hòa Cung. Vừa đến, hắn đã nhìn thấy Lâm Tán và Lâm Du Châu đang ngồi chờ ở đại điện. Sau khi hàn huyên vài câu, Cảnh Đế lệnh cho Tiêu Trì dẫn Lâm Du Châu ra ngoài đi dạo.
Tuy Tiêu Trì là tình nhân trong mộng của hầu hết nữ tử, nhưng vẫn có vài người không xiêu lòng vì hắn, trong số đó có Lâm Du Châu.
Lâm Du Châu đã có người mình ái mộ.
Khi còn bé nàng đã phải luyện gảy Cổ cầm, học hơn một tháng mà vẫn gặp khó khăn với một tiểu khúc. Tuy nhiên, có một nam hài tử sau khi nghe nàng tấu nhạc một lần đã có thể chơi lại chính xác, thậm chí còn êm ái, du dương hơn.
Nam hài tử đó chính là Ngũ công tử nhà Nhan thái phó, tên Nhan Chân.
Chính từ lúc đó, Lâm Du Châu đã đem lòng mến mộ y, muốn gả cho y, nhưng phụ thân nàng nhất quyết muốn gả nàng vào trong cung.
Lâm Du Châu từng nghe những tiểu thư nhà quan khác trò chuyện về tướng mạo của Tứ hoàng tử Tiêu Trì, khi ấy nàng chỉ nghĩ bọn họ nói quá mà thôi, nhưng bây giờ được gặp người thật, nàng mới nhận ra họ không hề khoa trương. Tuy nàng có tình cảm với một người khác nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy Tiêu Trì. Nàng e dè theo sau Tiêu Trì dạo bước trong vườn hoa, tuy bốn phía là sắc hoa rực rỡ nhưng nàng không hề có tâm tư ngắm nhìn.
"Nghe nói Lâm tiểu thư quen biết Thị độc Hàn Lâm Viện, Nhan Chân?" – Tuy Tiêu Trì bị cấm túc không thể ra ngoài, nhưng hắn vẫn có thể kêu Thiệu Trung dò hỏi về vị Lâm tiểu thư này.
Lâm Du Châu ngẩn người. Tuy Tứ hoàng tử mở lời nhưng câu đầu tiên lại nhắc đến một nam tử khác, hơn nữa còn là người mà nàng ái mộ.
"Lâm tiểu thư không đáp nghĩa là thừa nhận. Tiểu thư chưa từng vào cung nên chắc không biết, bên cạnh Thanh Hòa Cung chính là Hàn Lâm Viện, chúng ta đi theo con đường này thì có thể gặp được Nhan Thị độc."
Tiêu Trì đi đằng trước, không hề quay đầu lại.
Kể từ lúc nghe thấy Tiêu Trì nhắc đến Nhan Chân, nội tâm Lâm Du Châu chợt trở nên căng thẳng. Nghe thấy ba chữ 'Hàn Lâm Viện', nàng càng cảm thấy thấp thỏm, bất an, lo lắng không biết Tứ hoàng tử muốn làm cái gì, tại sao lại dẫn nàng đến Hàn Lâm Viện, chẳng lẽ Tứ hoàng tử cho rằng nàng và Nhan Chân có tư tình?
"Tứ hoàng tử điện hạ......" – Lâm Du Châu muốn giải thích thì bị Tiêu Trì ngăn lại: "Không cần vội, sắp đến rồi."
Lâm Du Châu cụp mắt đi theo phía sau Tiêu Trì, cho đến khi Tiêu Trì dừng chân, nàng mới ngẩng đầu và nhìn vào khoảng sân phía xa. Trước cửa nơi đó có bốn cây hoa hòe, phía trên cánh cổng lớn màu son có treo một tấm bảng gỗ lim mạ vàng, trên đó đề ba chữ "Hàn Lâm Viện" với nét bút tinh tế.
Bọn họ đứng nhìn từ xa, Tiêu Trì không nói lời nào, Lâm Du Châu cũng không dám lên tiếng.
Không lâu sau, Nhan Chân thực sự xuất hiện. Y vừa bước ra khỏi đại môn thì nhìn thấy Tiêu Trì đứng ở đằng xa, bên cạnh hắn là Lâm Du Châu.
Tiêu Trì từ tốn nói: "Nhan Thị độc am hiểu thi thư, tính cách ôn hòa nhã nhặn, khiêm tốn lễ độ, không chỉ nữ tử mà ngay cả nam tử cũng thích y."
Mặt Lâm Du Châu đỏ bừng, tim như muốn văng khỏi yết hầu, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi khó thở. Lâm Du Châu không ngờ rằng tình cảm mến mộ của mình dành cho Nhan Chân đã bị Tiêu Trì nhìn thấu.
Tiêu Trì chăm chú nhìn Nhan Chân ở phía xa, sau đó nói thẳng với Lâm Du Châu: "Bổn hoàng tử sẽ không kết hôn với tiểu thư, lát nữa ta sẽ đến chỗ bệ hạ xin hủy bỏ thánh chỉ tứ hôn."
Nội tâm Lâm Du Châu run rẩy, khóe mắt ướt đẫm nước mắt, dù nàng không có tâm ý gì với Tứ hoàng tử, nhưng bị cự tuyệt như vậy khiến nàng thấy hổ thẹn không thôi. Nàng cố nén nước mắt, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để ở lại nên quay người bỏ chạy bất chấp lễ tiết.
"Vương phi tương lai bỏ chạy rồi, điện hạ không đuổi theo sao?"
Tiêu Trì quay đầu nhìn về phía Nhan Chân, nhoẻn miệng cười: "Nhan Thị độc ghen sao? Lệnh cấm túc vừa hết là ta đến đây gặp ngươi đầu tiên đấy."
Từ lúc nhìn thấy Nhan Chân, khóe môi hắn chưa lúc nào hạ xuống, trong lòng rất vui vẻ.
Nhan Chân lạnh lùng hỏi: "Đi cùng Vương phi tương lai đến đây gặp ta?"
Tiêu Trì cười: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không thành thân với nàng."
"Nhưng mà......" – Tiêu Trì thu lại dáng vẻ thảnh thơi thường ngày: "Ta phải rời khỏi Lâm An Thành."
Rời khỏi Lâm An Thành? Nhan Chân nhớ lại mấy ngày trước truyền đến tin tức Tây Lương và Bắc Yến dẫn quân xâm lược, y đoán Tiêu Trì đang nói đến chuyện này. Y giữ khuôn mặt bình tĩnh, hỏi hắn: "Khi nào điện hạ trở về?"
"Không biết......Chắc sẽ sớm thôi."
"Vậy, hy vọng điện hạ sớm ngày bình an trở về."
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Trì chỉ đáp lại một chữ "Ừ". Hắn mỉm cười với Nhan Chân, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót không tả thành lời. Nhan Chân thấy hắn như vậy cũng mỉm cười đáp lại, như mặt hồ yên tĩnh chợt gợn lên những làn sóng nhỏ.
Tiêu Trì quay về Thanh Hòa Cung và đứng chờ ở ngoài. Một lúc lâu sau, công công Toàn Phúc đi ra.
"Tứ điện hạ, bệ hạ bảo người cút vào trong." – Chữ 'cút' được nói rất khẽ, nhìn vẻ mặt của Toàn Phúc, Tiêu Trì liền biết Hoàng Đế vừa nổi trận lôi đình.
Tiêu Trì cúi đầu đi vào đại điện, vừa mới đi được ba bốn bước, một cái ly đã bị ném vỡ tan tành dưới chân hắn. Toàn Phúc nghe thấy tiếng xoảng thì sợ đến mức quỳ rạp xuống, rối rít nói nhỏ với Tiêu Trì: "Điện hạ, mau quỳ xuống! Quỳ xuống!".
Tiêu Trì quỳ xuống nhưng vẫn không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
"Toàn Phúc đứng dậy, để nó tiếp tục quỳ!"
"Phụ hoàng, nhi thần chưa muốn thành thân!"
Nghe thấy những lời này, Toàn Phúc vừa đứng dậy lại vội vã quỳ xuống, ngũ quan méo mó. Dùng đầu ngón chân cũng tưởng tượng được vẻ mặt của Hoàng Đế sau khi nghe những lời này, Toàn Phúc sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
"Rầm!"
Cảnh Đế tức giận ném tấu chương lên ngự án.
"Con có biết đây là người trẫm cố ý chọn cho con? Trong tay Lâm Tán nắm giữ trọng binh, hắn ở trong triều cũng rất có tiếng tăm, về sau nhất định có lợi cho con. Lâm Du Châu là nhi nữ hắn yêu thích nhất, khuôn mặt thanh tú, tri thư đạt lễ (*). Con thì hay rồi, kêu con dẫn nàng ra ngoài đi dạo, con lại đi nói không muốn thành thân với nàng! Thật không cho cô nương nhà người ta chút mặt mũi nào!"
(*) Tri thư đạt lễ: học rộng, cư xử đúng lễ nghi
"Nhi thần biết phụ hoàng có ý tốt. Nhưng mà hiện giờ Tây Lương và Bắc Yến kéo đến xâm lược, nhi thần không có tâm tư để lo việc riêng. Nhi thần nguyện ý dẫn binh, lấy công chuộc tội!"
"Bên kia đã có Lệ Sơn Hầu, không cần con lo lắng." – Ngữ khí của Hoàng Đế hơi hòa hoãn lại.
Tiêu Trì ngẩng đầu, thấy Cảnh Đế đã ngồi xuống ngự án và bớt giận đi nhiều.
"Nhi thần sẵn sàng giúp Lệ Sơn Hầu một tay, lần này xuất binh phải khiến Tây Lương và Bắc Yến không dám xâm phạm Đại Thương ta ít nhất mười năm!" – Lời nói của Tiêu Trì vang dội và đầy uy lực.
Cảnh Đế nhìn đứa con trai chưa đến hai mươi tuổi của mình, nhớ lại hai năm trước nó cũng từng quỳ gối như thế trước mặt mình, thỉnh cầu mình chấp thuận cho nó xuất chinh.
Kể từ khi Tiêu Trì được sinh ra, Cảnh Đế chưa bao giờ cho hắn nhiều sự quan tâm hay chăm sóc. Mẫu phi Tiêu Trì chết sớm, Cảnh Đế là phụ thân nhưng vì bận bịu với chuyện triều chính ngày càng phiền não mà dần quên mất mình có đứa con này. Mười mấy năm qua, Tiêu Trì chưa từng đưa ra thỉnh cầu gì, cho đến một ngày, hắn đột nhiên xông vào đại điện và quỳ gối trước mặt Cảnh Đế.
Lông mày Cảnh Đế dần giãn ra, thở dài một hơi, rồi gật đầu tỏ vẻ chấp thuận.
Tiêu Trì tươi cười: "Phụ hoàng, đến khi nhi thần toàn thắng trở về, người có thể hứa với nhi thần một tâm nguyện không?"
Ngoại trừ hai lần thỉnh cầu xuất binh, đây là lần đầu tiên Tiêu Trì nói về tâm nguyện trước mặt Cảnh Đế. Cảnh Đế nhướng mày, đại khái đoán được một chút: "Tâm nguyện gì? Hôm nay con cự tuyệt chuyện tứ hôn có phải vì đã có người trong lòng?"
Tiêu Trì gật đầu, nhưng không nói chi tiết.
"Thôi, trẫm đồng ý. Trẫm sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của con, nhưng chờ con trở về rồi nói tiếp." – Hoàng Đế phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.
"Nhi thần cáo lui." – Tiêu Trì dập đầu, rồi đứng dậy rời khỏi đại điện.
"Trì Nhi." – Cảnh Đế gọi hắn lại: "Lần này đi Phượng Viên Thành nhất định phải cẩn thận, giao chiến với Tây Lương Bắc Yến cũng đừng cậy mạnh, bình an trở về là tốt rồi."
Lúc này Cảnh Đế không còn là một bậc đế vương cao cao tại thượng mà giống như một người cha già hiền từ quan tâm dặn dò nhi tử sắp phải lên đường viễn chinh. Dặn dò xong, Cảnh Đề ngồi xuống ngự án phê chữa tấu chương.
Tiêu Trì nhìn Cảnh Đế, cảm thấy người lại già thêm nhiều rồi. Tiêu Trì nán lại một lúc, hành lễ lần nữa, sau đó mới chậm rãi rời đi.