– Ch… Chờ tớ với… Thiên Yết…!
Kim Ngưu đứng lại, tay chống lên gối thở hồng hộc. Cô rõ ràng đâu cólùn đâu, tận một mét sáu mươi đấy, vậy mà sao cô chạy luôn mà vẫn khôngđuổi Thiên Yết đang bước đi thong thả thế. Thật ra là tại Kim Ngưu toànđặt tâm trí lên chín tầng mây đến nỗi Yết Ca đi xa một quãng mới pháthiện mà đuổi tới thì có.
Nghe giọng Kim Ngưu, Thiên Yết đứng lại, đôi mắt lơ đễnh thả hồn theo âm nhạc trong tai phone của cậu cũng bình thường lại. Thiên Yết dừngchân, quay ra sau xem thử. Đoạn, cậu thò hai tay vào túi quần, bước đếnchỗ Ngưu Ngưu.
– Điều hoà nhịp thở lại đi!
Ngưu Nhi nghe theo, cô hít sâu vào rồi thở ra. Làm vậy mấy lần, KimNgưu cũng không còn thở gấp nữa. Cô thở phào một cái, rồi đứng thẳngdậy. Vừa định lên tiếng cảm ơn Thiên Yết, thì cô nhìn thấy cậu đã bướcđi từ lúc nào. Trong lòng Kim Ngưu có chút hơi hụt hẫng. Chợt, Yết Cadừng lại, ngoảnh đầu ra sau.
– Không đi à?
– Hả? Đâu? C-Có chứ!
Cô đành đặt cái cảm giác não nề kia sang một bên, lon ton chạy đến đi cạnh Thiên Yết với vẻ mặt vui tươi hớn hở. Đi bên cạnh Thiên Yết, không biết bao nhiêu lần, Kim Ngưu lén nhìn cậu. Khuôn mặt nam tính lạnhlùng, thân hình cao to mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm tựa như nhìn thấu đượctất cả. Cứ mỗi lần như vậy, tim cô lại đập mạnh, mặt thì đỏ ửng lên.Nhưng Thiên Yết lại chỉ toàn đeo tai nghe mà nghe nhạc, nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-danh-gia/2251889/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.