Hôm này tuyệt đối là ngày sinh nhật đáng giá nhất của Lương Thiên Dục trong suốt mười tám năm qua.
Lão sư của y hai gò má phiếm hồng ngượng ngùng, chân trần đạp trên nền nhà lát gỗ, trắng nõn gợi cảm nói không nên lời. Hắn cả người gần như quang lõa, toàn thân chỉ có một miếng vải màu cà phê che lấp bộ vị trọng yếu, trên cổ mang vòng cổ mạ vàng, sợi dây xích nối vào vòng cổ rũ xuống trước ngực.
Lão sư thật sự mặc nó vào!
Không chỉ như vậy, trước ***g ngực trần trụi nổi lên không phải hai điểm hồng hồng phấn nộn mà là hai đóa hoa bơ, mặt trên còn đặt một quả ô mai tươi mới ướt át, bơ bị nhiệt độ cơ thể chậm rãi hòa tan, trên vòm ngực bằng phẳng lưu lại một đạo dấu vết *** mỹ.
Lương Thiên Dục nhìn chòng chọc vào Lâm Dật, sau một lúc lâu không nói ra lời.
Kia quả nhiên là… bánh ngọt của y a!
Bị ánh mắt mãnh liệt nhìn chòng chọc, Lâm Dật xấu hổ vặn vẹo hai ngón tay cái, hai gò má nóng rực như phát sốt, buổi tối mặc như vậy không những không lạnh, ngược lại trong cơ thể như có lửa thiêu đốt, đem cả người Lâm Dật đốt nóng lên.
“Ai, ” Lâm Dật thật hận mình sao lại thế này. Hắn lầm bầm kêu một tiếng, không được tự nhiên quay mặt sang một bên, tay phải không cam lòng cầm dây xích… đưa tới trước mặt Lương Thiên Dục. Ánh mắt lấp loáng nước liếc Lương Thiên Dục một cái, khó khăn mở miệng, “… Cả đêm này… ta là của ngươi…”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309704/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.