Giữa trưa, tiếng chuông hết tiết vừa điểm, Lâm Dật liền cầm sách đứng lên, chỉ sợ gặp phải Lương Thiên Dục đi ra ăn cơm trưa.
Hắn sờ sờ ví tiền còm cõi, không khỏi ai oán thở dài. Bình thường hắn để tiết kiệm tiền sẽ ở nhà ăn của trường tùy tiện mua vài thứ đồ ăn, nhưng bây giờ không có khả năng đó. Hắn rón ra rón rén tránh ở vách tường sau nhà vệ sinh nam, lặng lẽ thò đầu ra ngoài thăm dò.
Hô…Hôm nay ngoài hành lang tựa hồ có ít người đi lại hơn, hẳn sẽ không ai phát hiện hắn đi nơi nào, có lẽ trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc hắn có thể ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua gói mì tôm ăn…
Vừa nghĩ đến mình có thể không cần giống mấy hôm vừa rồi để bụng rỗng đi giảng bài, tâm tình u buồn nháy mắt đã tốt hơn nhiều. Hắn sảng khoái vươn chân bước đi, nhưng không nghĩ đến vừa bước ra được một bước, đằng sau liền vang lên thanh âm quỷ mị.
“Lão sư. . . Ngài này là muốn đi đâu đây?” Lương Thiên Dục âm trầm hỏi, phải biết rằng hai ngày nay vì để tìm Lâm Dật y đã xuất ra không ít sức lực, thậm chí còn lẻn vào tổng văn phòng trộm xem hệ thống camera theo dõi.
“Ách, ách. . .” Lâm Dật một chân còn đang ở giữa không trung, cứng còng nghiêng đầu sang chỗ khác, xả ra một nụ cười vặn vẹo, “Này…Đây không phải là học sinh Lương Thiên Dục sao?… Tìm lão sư có…có chuyện gì sao…? Cáp, ha ha…”
“Đương nhiên có chuyện, ” Lương Thiên Dục nhe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309674/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.