Đại sảnh ở lầu một của phân hội Toán Học thành Yapool.
Theo thời gian trôi qua, nét mặt tươi cười vẫn duy trì từ đầu tới cuối của Twain bắt đầu dần dần biến mất.
Sau một giờ, đối mặt ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản kia, mỗi bài toán đều có rất nhiều phương pháp thảo luận đưa ra nhưng không có một bài nào được giải quyết.
Làm trưởng đoàn của đoàn viếng thăm lần này, hắn bắt đầu phát giác được chỗ nào không đúng lắm.
Calvin không phải người ngu, ngược lại, những ngày này, hắn mang đến cho Twain cảm giác hết sức khôn khéo giống như một con hồ ly, người như vậy không có lý do gì dùng ba bài toán đơn giản giữ lại bọn hắn.
Có thể ba bài toán này trông thật sự rất đơn giản.
Dùng phép dựng hình bằng thước kẻ và compa chia một góc thành hai góc bằng nhau, các học giả động động tay một chút có thể hoàn thành, chia một góc thành ba góc sẽ khó hơn bao nhiêu cơ chứ?
Nếu như Calvin yêu cầu bọn hắn chia một góc thành một vạn góc, đó là vương quốc Lorrain thua không nổi, truyền đi sẽ trở thành trò cười trên đại lục, nhưng hắn chỉ để bọn họ chia thành ba góc đều nhau, yêu cầu này không hề quá phận chút nào.
Twain nhìn đám người tô tô vẽ vẽ trên giấy, rốt cục nhịn không được, tự mình cũng cầm thước và compa lên.
Hắn vừa cầm lên rốt cuộc không buông xuống.
Ba ngày trôi, học giả Gaya không tiến thêm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ty-cua-ta-biet-ma-phap/1915391/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.