"Ở lại sao?"
Nói đùa gì vậy! Thật sự ở lại còn không phải tương đương đưa dê vào miệng cọp sao?
"Em phải về nhà... đã muộn rồi."
Đồng Ngưng thở dài: "Tôi đưa em về nhà." Nói xong cầm áo khoác mặc vào. Đào Lễ đứng ở bên cạnh nàng, trong lòng vô hạn khinh bỉ mắng nàng. Một câu cự tuyệt liền đáp ứng, tuyệt đối không chân thành, hoàn toàn không giữ lại sao...
Đồng Ngưng mặc áo khoác vào thấy Đào Lễ còn ngồi nguyên tại chỗ, liền trêu chọc: "Làm sao vậy? Lại không muốn đi sao?"
"Nhanh đưa em về!"
Đồng Ngưng nhìn Đào Lễ nhanh chóng đi ra cửa, đi nhanh ra phía cứa, nàng theo ở phía sau giương lên khóe miệng cười đến rất là đắc ý.
Đưa Đào Lễ về đến dưới lầu nhà nàng, Đào Lễ đang muốn mở cửa, Đồng Ngưng giữ chặt nàng, vẻ mặt thành thật hỏi: "Vậy hôm nay chính là ngày chúng ta bắt đầu hẹn hò sao?" Đào Lễ vẻ mặt đen xì, không biết trả lời như thế nào vì thế liền không trả lời, trực tiếp vung tay lên lầu.
Về đến nhà không gặp Đào cha Đào mẹ, Đào Lễ trực tiếp về g phòng, nàng hé một góc rèm cửa nhìn xuống, thấy xe Đồng Ngưng còn dừng ở dưới lầu, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Nàng như thế nào còn chưa đi a?
Hồi tưởng lại vừa rồi Đồng Ngưng học tỷ nghiêm túc nói lên câu kia "Ngày bắt đầu hẹn hò" trong lòng Đào Lễ liền nhảy lên không ngừng.
Hẹn hò? Hẹn hò? Như vậy coi như là hẹn hò sao? Em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ty-bon-be-nhieu-viec/2457735/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.