"Thật đúng là đồ ngốc..." Tình cảm mãnh liệt đi qua làm Đồng Ngưng có chút hư thoát rũ rượi nằm ở trên giường, mang theo oán niệm trừng mắt với Đào Lễ. Đào Lễ tâm thần không yên, lập tức quỳ gối trước mặt Đồng Ngưng với hai tay tạo thành chữ thập tuyên thệ sẽ gánh vác:
"Thực xin lỗi a học tỷ! Thực xin lỗi... Tôi thật sự là nhất thời xúc động! Thật sự, không phải cố ý a không phải!"
Đồng Ngưng hai mắt nheo lại hàm ý: "Bệnh mới tin em."
"..." Đào Lễ quýnh lên chết đứng tại chỗ. Người ta còn không phải nhìn chị mỏi mệt như vậy, lại không có bộ dáng của kẻ đang cảm thấy an toàn mới thành tâm giải thích như vậy...
Đồng Ngưng thấy biểu tình một bộ ủy khuất của Đào Lễ, cảm thấy được nàng có chút đáng yêu, đưa tay nhéo nàng mềm mặt: "Để làm chi, hình như là tôi với em đều như nhau thôi, mất kiểm soát." Mặt Đào Lễ bị Đồng Ngưng lôi kéo như vậy đều nhanh chóng biến dạng, cộng với biểu tình ngơ ngác càng làm cho Đồng Ngưng thiếu chút nữa cười ra tiếng:
"Em tính quỳ như thế mãi sao?"
Đào Lễ hết chỗ nói rồi, thật sâu thở dài cúi đầu.
"Sao lại đột nhiên trở nên yểu xìu vậy?" Đồng Ngưng nghiêng đầu xem nàng.
"Tôi có chút không...cảm giác được chân thật của chị đây? Coi như đã xảy ra chuyện như vậy chị cũng không coi trọng..."
Nhìn thấy Đào Lễ một người ở nơi này giận dỗi, Đồng Ngưng mỉm cười đưa tay đem nàng ôm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ty-bon-be-nhieu-viec/2457732/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.