Chương trước
Chương sau
#54
Chiếc ô tô của Lăng Thượng Hàn dừng lại tại một căn biệt thự ở một vùng xa xôi hẻo lánh. Là 1 căn biệt thự ở trên núi sao? Lần đầu Mễ An biết có biệt thự ở đây.
Hắn bước ra và mở cửa xe cho Mễ An. Cô cũng chậm chạp bước ra, ánh mắt cô có phần bất ngờ và lo lắng khi Lăng Thượng Hàn đưa cô tới nơi này.
Chưa kịp hỏi gì thì Mễ An đã bị Lăng Thượng Hàn kéo vào trong căn biệt thự, nhanh chóng hắn chuẩn xác cúi xuống bờ môi cô. Mễ An nhướn mày, cô dần dần lùi lại theo từng bước tiến của Lăng Thượng Hàn, rồi cả hai ngã xuống ghế sofa.
- Anh Thượng Hàn...ưm....
Mễ An định từ chối, nhưng không để cô nói gì Lăng Thượng Hàn đã khóa môi cô lại bằng một nụ hôn nóng bỏng. Bàn tay hắn lần mò tới khóa váy của cô, dần dần kéo nó xuống.
Mễ An có chút hốt hoảng, cô thật sự không thể chịu được nữa, thật sự rất mệt. Cả đêm qua không biết cô đã chiều hắn bao nhiêu, cùng hắn thay đổi biết bao tư thế ân ái. Bây giờ hắn lại muốn thêm nữa sao?
Lăng Thượng Hàn ngừng hôn cô, vẫn không tháo còng tay của cô ta. Hắn dễ dàng cởi bỏ chiếc váy của cô, đặt hai tay cô lên đỉnh đầu rồi cúi xuống hôn cổ.
Mễ An có chút hỗn loạn, cô liền cầu xin Lăng Thượng Hàn có thể ngừng nghỉ, để cho cô được nghỉ ngơi:
- Em thật sự rất mêt...hay là để tối...
- Nhưng giờ anh muốn em!
Lăng Thượng Hàn mặc kệ lời nỉ non của Mễ An cô, trực tiếp đâm sâu vào trong cô. Cả người Mễ An không chút sức lực mà bị giật lên, cô liên tục thở dốc. Hạ thân bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng. Trận cuồng phong này, còn mạnh mẽ hơn cả đêm qua. Toàn thân Mễ An không chút sức lực, để mặc Lăng Thượng Hàn ham muốn cơ thể cô.
Cả hai lại hoan ái đến tận chiều, Mễ An lúc này ngủ say rồi. Nét mặt cô trông rất mệt mỏi, nhìn cô ngủ say mà cũng đẹp như vậy.
Lăng Thượng Hàn nhẹ nhàng vuốt nhẹ má tóc rối của cô thì đột nhiên chuông điện thoại Mễ An reo lên. Vốn dĩ hắn định ném điện thoại cô đi luôn, vì nó ồn ào quá. Nhưng mà cầm lên thấy người gọi được lưu là "cục cưng", là Hàn Thương sao. Lăng Thượng Hàn lập tức nổi cơn ghen mà nghe điện thoại. Hắn muốn cho Hàn Thương biết hiện Mễ An đang ở bên cạnh mình.
Nhưng mà vừa ấn vào nghe điện thoại thì đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói dễ thương.
- Mami ơi, bao giờ mami mới về với Tiểu Mễ vậy. Tiểu Mễ nhớ mami quá.
Tiểu Mễ là ai? Lăng Thượng Hàn sững sờ một lúc, chẳng nhẽ Mễ An có con với Hàn Thương rồi ư? Một chút ý nghĩ xấu xa thoáng qua, Lăng Thượng Hàn nói với con nhỏ:
- Mami con đang ngủ rồi, đêm nay có lẽ chú sẽ phải mượn mami con làm việc.
Đương nhiên con bé Hàn Tiểu Mễ không hiểu gì rồi, con bé gật đầu giọng dễ thương và vô cùng ngây thơ:
- Vậy chú mượn mami con làm việc xong nhớ trả mami cho con nha.
Lăng Thượng Hàn hơi ngẩn người vì câu nói của con bé Hàn Tiểu Mễ. Nó ngây thơ dễ thương như vậy ư? Khóe môi Lăng Thượng Hàn cong lên cười:
- Vậy con nhớ chuyển lời cho baba con là vậy nhé!
- Vâng ạ.
Nghe điện thoại xong Lăng Thượng Hàn quay sang nhìn Mễ An, không biết cô đã tỉnh dậy từ lúc nào nữa. Có lẽ chuông điện thoại cô đã đánh thức cô dậy.
Mễ An hơi vuốt vuốt mái tóc rối của mình, ánh mắt cô đầy lo lắng khi nhìn thấy Lăng Thượng Hàn nghe điện thoại của mình:
- Ai...gọi vậy?
Không nghe thấy Lăng Thượng Hàn trả lời, chỉ thấy nơi khóe môi hắn cong lên đầy nguy hiểm rồi hắn tiến tới giường. Hai tay Mễ An vẫn đang bị còng thì được Lăng Thượng Hàn mở khóa ra. Hắn nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng lạnh lùng tra khảo:
- Tiểu Mễ là con em và Hàn Thương?
Mễ An hoảng loạn quá, vừa nãy là con gái cô gọi ư? Cô quên mất là phải giấu thân phận của con bé liền lắc lắc đầu, ý là không phải con Hàn Thương. Nhận ra mình lỡ lời nên Mễ An vội gật đầu. Không biết Lăng Thượng Hàn có nghi ngờ hay không nữa.
Lăng Thượng Hàn nhướn mày không vui rồi đè cô xuống, hắn thấp giọng đe dọa:
- Có nói thật không, phải hay không phải?
- Phải...ưm...
Lăng Thượng Hàn khó chịu, phải chính là con của Hàn Thương sao. Nghĩ tới đây hắn không chút nương tay mà tiến xuống ấn mạnh nơi nữ tính vẫn chưa được che đậy của cô sau hoan ái.
- Anh Thượng Hàn...ưm...
Mễ An còn định nói thêm gì thì Lăng Thượng Hàn cứ thế mà dùng ngón tay, đột ngột tiến vào sâu trong cô. Mễ An từ đêm qua tới giờ đã quá mệt mỏi rồi, cô không thể chịu nổi sự kích thích của Lăng Thượng Hàn nữa.
Lăng Thượng Hàn như mãnh thú hung dữ, hắn liên tục dùng tay ra vào trong cô mà không chút nương tình. Mễ An run rẩy, cô đành nói thật:
- Phải...là con anh!
Quả nhiên nghe cụm từ "con anh" Lăng Thượng Hàn dừng tay mình lại. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy khổ sở của cô, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
Mễ An khóc thút thít, cô khó khăn mở miệng:
- Là con của hai chúng ta...hic...năm đó em phải nghỉ học ở trường để sinh con. Em làm mẹ chỉ mới 17 tuổi...hic...
Mễ An khóc rồi ư? Lăng Thượng Hàn xót xa nhìn cô, hắn cản thấy bản thân mình khi nãy thật quá đáng với cô gái nhỏ này. Cô còn trẻ như vậy đã dính bầu, chỉ vì ham muốn thỏa mãn dục vọng của hắn.
Lăng Thượng Hàn lúc này cảm thấy cảm thân mình khốn nạn vô cùng, nhìn thấy cô khóc trái tim hắn như bóp nghẹn lại. Hắn liền nằm xuống ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi:
- Ngoan, đừng khóc. Là lỗi của anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.