Hạ Dịch ở lại D thị không được mấy ngày, liền đặt vé máy bay về nhà. 
Vì thế Hạ tiểu thụ liền rất buồn rầu, có cần phải đi vội như thế hay không nha, bắt anh ở lại thêm hai ngày cũng không chịu! ! 
“Em đã là lần thở dài thứ mười trong ngày hôm nay rồi.” Hứa Đình véo mũi cậu, “Không cho phép mày ủ mặt ê nữa, cười một cái coi!” 
Hạ Mộ trải người trên giường, dùng hừ hừ biểu đạt bất mãn trong lòng. 
“Đừng hừ nữa , qua hết năm anh đưa em đi giải sầu.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu. 
“Đi đâu?” Hạ Mộ hứng thú. 
“Nhật Bản.” 
“Đâu cơ?” Hạ Mộ lật mình ngồi dậy. 
“Nhật Bản.” Hứa Đình lập lại một lần nữa. 
Hạ Mộ buồn bực, vì sao đột nhiên lại muốn đi Nhật Bản? 
“Đi tẩy sạch vết thương trên lưng em.” Hứa Đình xoa nắn khuôn mặt của cậu, “Anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi, trong khoảng thời gian này mà làm thì hiệu quả sẽ tốt hơn, còn kéo dài nữa sẽ lưu lại sẹo.” 
Hạ Mộ sờ sờ lưng của mình, không nói gì. 
“Tiểu phẫu mà thôi.” Hứa Đình ôm lấy cậu, “Đừng lo lắng.” 
“Em mới không lo lắng.” Hạ Mộ ngẩng đầu hôn nhẹ hắn, “Anh thật tốt.” 
Hứa Đình cười cười, cúi đầu cùng cậu cọ mũi. 
… 
Ăn xong cơm tối, Hứa Đình vốn tính toán chơi game cùng Hạ Mộ, nhưng mà máy tính còn chưa kịp mở, đã bị ba gọi đến thư phòng. 
Hạ tiểu thụ ý đồ ghé vào cửa nghe lén, tiếc rằng hiệu quả cách âm của cửa gỗ thật sự quá tốt, cái gì cũng không nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-the-treu/1309622/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.