Tiệc rượu tiến hành đến một nửa, Hứa Đình bưng ly rượu, ngồi xuống đối diện Tôn Sở Dương.
Người chung quanh biết điều đều rời đi, lông mày Tôn Sở Dương nhíu lại, nói đại thiếu gia Hứa gia sao lại đến tham gia tiệc tối của một ông già như ông, hóa ra vẫn là ôm tư tâm mà tới. “Bác Tôn.” Hứa Đình hành văn gãy gọn, “Lần này cháu tới là có việc muốn cầu người.” “Chuyện gì vậy?” Tôn Sở Dương có chút thờ ơ. Hứa Đình ghé sát vào một chút, thấp giọng thì thầm vài câu với ông. Tôn Sở Dương nhíu mày, ngẩng đầu liếc Hứa Đình một cái. “Nếu người có hứng thú, cuối tuần cháu sẽ đến đặc biệt thăm hỏi.” Thái độ Hứa Đình thực cung kính, “Không biết như vậy có tính là mạo muội không?” Tôn Sở Dương cười, không nói được cũng không nói không được. “Cám ơn bác Tôn.” Hứa Đình đứng lên, “Vậy hiện tại sẽ không quấy rầy tâm tình tốt của người, chúng ta cuối tuần gặp.” Tôn Sở Dương khẽ gật đầu, ý bảo Hứa Đình tùy tiện. Trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, lấy di động ra nhìn xem đã sắp mười giờ, vì thế gọi điện thoại cho Hạ Mộ . “Sao anh vẫn chưa về!” Hạ Mộ ngáp. “Tạm thời không đi được.” Hứa Đình dỗ cậu, “Nếu mệt thì đi ngủ trước đi.” “Đã biết.” Hạ Mộ rầu rĩ, vừa định nhắc hắn uống ít rượu chút, chợt nghe thấy trong loa truyền đến thanh âm của một người con gái. “Ai? !” Hạ Tiểu Mộ nháy mắt hung thần ác sát. “Bạn bè bình thường mà thôi.” Thanh âm Hứa Đình rất ôn nhu, “Ngoan, bằng không chờ anh về rồi cùng nhau tắm?” “Không cần!” Hạ Mộ hừ hừ, còn dám nói loại yêu cầu này, cẩn thận lần này tiểu hoàng qua (*) sai khớp! (*) tiểu hoàng qua : quả dưa chuột nhỏ *khụ* nhỏ hay không sau này sẽ biết =)) “Ngốc.” Ngữ khí Hứa Đình sủng nịch làm cho người ta nổi da gà, “Có nhớ anh không?”
“Hửm?” Hạ Mộ không hiểu ra sao cả, sao không ăn khớp gì với lời trước đó vậy. “Ừm, anh cũng nhớ em.” Hứa Đình còn cách loa hôn nhẹ cậu, “Bảo bối ngoan, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi.” Hạ Mộ “Ba–” một tiếng cúp điện thoại, liều mạng véo khuôn mặt tròn đỏ bừng của mình. MN, này rõ ràng chính là nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh! Năm phút đồng hồ sau, Hạ tiểu thụ nhận được một tin nhắn. —— Đồ ngốc, những lời mới nãy kia là làm bộ nói cho người khác nghe. Lại qua một phút đồng hồ, lại nhận được một tin nhắn. —— nhưng mà cũng là lời thật lòng của anh. Mặt Hạ Mộ càng thêm đỏ. Bên kia trong biệt thự Tôn gia, Vương Tư Tiệp đang ngồi ở đối diện Hứa Đình, biểu cảm vừa không cam lòng lại vừa xấu hổ. Vốn cho là hắn vẫn luôn đơn thân, nhưng là vừa mới nghe ngữ khí hắn gọi điện thoại, hẳn là gọi cho bạn gái đi. “Cô ta là ai?” Vương Tư Tiệp từ nhỏ được Vương Vũ Hằng cưng chiều nuôi lớn, nói chuyện luôn rất trực tiếp. “Tôi tại sao phải nói cho cô biết cậu ấy (*) là ai?” Khóe miệng Hứa Đình gợi lên, giương mắt miễn cưỡng nhìn cô. (*) 2 từ “cô ấy/cậu ấy” (ngôi thứ 3 số ít) trong tiếng Trung đều phát âm là [tā], chỉ khác cách viết, cho nên rất dễ gây hiểu lầm cho người nghe “Anh ——” Vương Tư Tiệp bị chặn nói không ra lời.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Ngữ khí Hứa Đình rất lãnh đạm, sau khi đặt ly rượu xuống, đầu cũng không quay mà đi ra cửa. Vương Tư Tiệp tức giận hốc mắt đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên có người không để mình vào mắt như vậy. … Hứa Đình về nhà đã sắp rạng sáng, trong phòng khách lại vẫn là đèn đuốc sáng trưng, Hạ Mộ đang nắm điều khiển từ xa, nghiêng vẹo ngủ trên ghế sa lon. “Mộ Mộ.” Hứa Đình ngồi xổm bên cạnh cậu. “Ừm?” Hạ Mộ mơ mơ màng màng muốn mở to mắt, lại bị ánh đèn chiếu vào mắt híp thành một cái khe nhỏ, ngay cả mũi đều nhăn lại. Hứa Đình bật cười, kéo cậu ngồi dậy: “Sao lại ngủ ở đây?” “Muốn đợi anh về.” Mắt Hạ Mộ vẫn là không mở ra được, vì thế dứt khoát đem đầu chôn ở trong lòng ngực của hắn, “Buồn ngủ.” Hứa Đình sủng nịch xoa xoa cậu, một tay ôm về phòng ngủ. Ánh đèn tường màu vàng cam rất dịu nhẹ, Hạ Mộ rốt cục mở được mắt, nằm lỳ ở trên giường nhìn hắn. “Anh đi tắm trước một cái, nếu mệt thì ngủ trước đi.” Hứa Đình đứng ở bên giường cởi cà- vạt, nhìn qua tùy ý lại đẹp trai. Hạ Tiểu Mộ tự dưng lỗ tai đỏ bừng, vì thế vùi mặt vào trong gối. Nhất định là mình ngủ đến choáng váng rồi! Bằng không vừa rồi tại sao có thể có chút muốn nhào qua hôn anh ấy? ! Hứa Đình cảm thấy hành vi của cậu ngốc ngốc thật đáng yêu, vì thế sáp qua hôn nhẹ cổ của cậu. “Đi tắm đi!” Hạ Mộ cả phía sau lưng đều đỏ lên. Hứa Đình cười ra tiếng, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Nghe cách vách truyền đến tiếng nước ào ào, Hạ Mộ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, độ ấm trên mặt lại vẫn chưa tản đi. Hứa Đình đang tắm… Trong đầu Hạ tiểu thụ không tự chủ được liền hiện lên, những giọt nước kia trượt qua thân thể Hứa Đình chính là cảnh tượng gì. “A a a!” Hạ Mộ liều đập đầu vào gối, chẳng lẽ mình ngày hôm nay xem quá nhiều phim Hàn, vì thế bắt đầu dục cầu bất mãn? ! Đều là Hứa Đình không tốt, anh ấy nhất định là cố ý để mình xem nhiều phim tình cảm, sau đó lại cố ý ở trước mặt mình động tác suất (đẹp trai) vô cùng cởi cà- vạt! Nhất định là như vậy ! Lại có thể dùng sắc dụ, quả thực thật hèn hạ! Hạ tiểu thụ ở trên giường lăn qua lăn lại, muốn đem những hình ảnh hạn chế trong đầu mình đuổi ra! “Mộ Mộ em làm sao vậy?” Hứa Đình từ phòng tắm đi ra, liền thấy Hạ Mộ đang một bộ khóc lóc om sòm quay cuồng, vì thế thực kinh sợ đứng ở cửa hỏi. Hạ Mộ quay đầu nhìn hắn, Hứa tiểu công tắm rửa xong không có mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngủ rộng rãi, còn kéo đến rất thấp ở thắt lưng! Cầm trong tay khăn tắm, tóc ướt sũng, cơ ngực cơ bụng đều không thiếu, nhìn thế nào thì suất thế ấy! Hạ tiểu thụ ngượng đến sắp nổ tung, gào khóc! Đây quả thực chính là không thích hợp với thiếu nhi a!
“Không thoải mái sao?” Hứa Đình ngồi ở bên giường hỏi. Hạ Mộ lắc đầu, rúc đầu vào trong chăn. Hứa Đình thở dài, chui vào trong chăn tắt đèn. Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, Hạ Mộ cọ cọ cọ, cọ đến sát mép giường, cố gắng muốn cách xa hắn một chút. “Giận anh sao?” Hứa Đình đột nhiên hỏi. “Hửm?” Hạ Mộ không kịp phản ứng. “Anh có phải có chỗ nào lại chọc tới em rồi không?” Hứa Đình đưa tay xoa xoa đầu của cậu, “Nói ra anh sửa.” “Không có.” Hạ Tiểu Mộ nháy mắt trong lòng chua chua, không nghĩ gì liền nhào qua ôm lấy hắn, Hứa Đình là người ôn nhu nhất trên thế giới này! “Vậy em sao không để ý tới anh?” Hứa Đình xoa xoa hắn. Hạ Tiểu Mộ ấp úng, sao lại hỏi loại chuyện này, chẳng lẻ phải ăn ngay nói thật, nói cho hắn biết mình đêm nay rất muốn hôn nhẹ? Òa òa, loại chuyện dục cầu bất mãn như vậy, mới không cần cho hắn biết! “Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Hứa Đình hôn một cái lên khuôn mặt cậu, “Chúc ngủ ngon.” Cái này là hôn chúc ngủ ngon sao? Hạ tiểu thụ ai oán liếc hắn một cái, sau đó giận dữ lui vào góc tường ngủ. Ngốc chết! … Sáng sớm hôm sau, mẹ Hứa đang ở phòng bếp nấu cháo, liền thấy Hứa Đình vừa vươn vai vừa từ trên cầu thanh đi xuống. “Đình Đình!” Tâm tình mẹ Hứa rấttốt gọi hắn. “Mẹ.” Hứa Đình đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nước trái cây. “Tối hôm qua thế nào?” Con mắt mẹ Hứa sáng lấp lánh. “Cái gì thế nào?” Hứa Đình vừa rót nước chanh, vừa không chút để ý hỏi. “Mộ Mộ a, mẹ đặc biệt hầm canh đại bổ cho nó uống.” Mẹ Hứa rất đắc ý. “Mẹ.” Hứa Đình không nói gì. “Nó chẳng lẽ không có bổ nhào qua?” Mẹ Hứa thực thất vọng. Hứa Đình vừa định nói không có, đột nhiên liền nhớ lại Hạ Mộ tối hôm qua… Tựa hồ là có điểm không đúng. Chẳng lẽ đêm qua là cậu ấy muốn, mình lại không kịp phản ứng? Vừa nghĩ đến đây, Hứa tiểu công quả thực muốn tự đâm mình ba đao! “Mẹ.” Hứa Đình túm lấy mẫu hậu nhà mình, “Canh kia mẹ còn hay không? Con lấy nữa lên lầu cho Mộ Mộ!” “Có!” Mẹ Hứa lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp lớn, còn chưa kịp hâm nóng, đột nhiên chợt thất trên lầu truyền đến thanh âm thực ai oán của Hạ Mộ. “Hứa Đình, em lại chảy máu mũi …” Canh đại bổ công năng thật rõ rệt, tối hôm qua Hạ tiểu thụ dục cầu bất mãn một đêm ngủ không ngon, sáng nay thức dậy lại bắt đầu chảy đầm đìa máu mũi, muốn cầm máu cũng cầm không được. Mẹ Hứa sợ máu, vừa vào toilet liền choáng váng đầu óc, được Hứa Đình nâng về phòng ngủ nghỉ ngơi. Hai cái lỗ mũi Hạ Tiểu Mộ đều bị chặn lại, hô hấp khó chịu, đoan đoan chính chính ngồi ở trên bồn cầu, bộ dạng nhìn qua thực buồn cười. Hứa Đình vừa bực mình vừa buồn cười, lấy khăn ướt giúp cậu lau máu trên ngón tay. Tay Hạ Mộ trắng nõn sạch sẽ rất đẹp, vì thế Hứa Đình lau sạch sẽ xong, rất điềm nhiên kéo đến bên miệng hôn nhẹ. Vì thế Hạ tiểu thụ nháy mắt sụp đổ, còn hôn còn hôn! Cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định sẽ mất máu quá nhiều mà tinh tẫn nhân vong! A phi phi! Tinh tẫn nhân vong là nói sai! Sáng sớm hôm nay trôi qua thật sự có chút kinh sợ, bởi vậy Hạ Mộ sau khi ăn hết cơm trưa, đã bị Hứa Đình giục đi về phòng ngủ. “Anh thì sao?” Hạ Mộ thuận miệng hỏi. “Anh còn có việc.” Hứa Đình lắc lắc máy tính trong tay , “Muốn anh bồi em sao?” “Không muốn!” Hạ Mộ vội vàng lắc đầu, vạn nhất tiếp tục phun mãu nữa thì làm sao bây giờ! Hứa Đình cười cười, để cậu một mình đi lên lầu nghỉ ngơi. … Lúc ba giờ chiều, Tiêu Trạch đi vào Hứa gia, còn mang theo một đống tư liệu. “Chọn trọng điểm nói.” Hứa Đình vừa nhìn đống sách dày cộp này liền đau đầu. “Tôi đã liên hệ qua với Hạ Dịch, cũng đã xem bệnh án trước đây của cậu ấy.” Tiêu Trạch tự rót cho mình chén nước, “Hạ Mộ là điển hình của chứng ám ảnh không gian, bất kì hoàn cảnh xa lạ nhỏ hẹp hắc ám nào đều cũng kích thích cậu ta nhớ tới những chuyện thời thơ ấu đã trải qua, dẫn đến vô ý thức thét chói tai và suy sụp.” “Vậy cần phải điều trị như thế nào?” Hứa Đình nhíu mày. “Dùng thuốc trị liệu thêm trị liệu tâm lý.” Tiêu Trạch mở laptop ra , “Thuốc tôi đã mang đến , Hạ Dịch nói Hạ Mộ mấy năm nay cũng vẫn luôn làm tâm lý trị liệu, chẳng qua phương pháp rất bảo thủ.” “Có ý gì?” Hứa Đình hỏi. “Điều trị loại này bệnh đại khái có hai loại phương pháp, loại thứ nhất là tiến hành theo tuần tự, để người bệnh từng bước bại lộ hoàn cảnh khi hắn sợ hãi, sau đó chậm rãi thích ứng.” Tiêu Trạch tận khả năng đơn giản giải thích, “Phương thức này hiệu quả rất chậm, Hạ Mộ mấy năm nay nhận trị liệu chính là loại này.” “Còn một loại khác thì sao?” ” Liệu pháp kích thích, cũng gọi là liệu pháp sụp đổ.” Tiêu Trạch nhìn Hứa Đình, “Nói đơn giản, chính là ném cậu ta đến một gian trong tầng hầm, đợi đến khi sợ hãi của cậu ấy bị kích thích, sẽ đưa cậu ấy đi ra. Vài lần như vậy qua đi cậu ta liền phát hiện, kỳ thật mình cũng sẽ không bị thương tổn, cũng sẽ dần dần làm phai nhạt nỗi sợ hãi bấy lâu.” “Bỏ một mình cậu ấy vào tầng hầm?” Hứa Đình nhíu mày, đánh chết cũng không bỏ được. “Hạ Dịch phản ứng y như cậu.” Vẻ mặt Tiêu Trạch là biểu cảm“Tôi biết sẽ như vậy mà”. “Có loại phương pháp thứ ba hay không?” Hứa Đình hỏi, “Tốt nhất là Tiểu Mộ sẽ không chịu kích thích, còn có thể rất nhanh khỏi hẳn!” Tiêu Trạch mắt trợn trắng, mù y học! “Cậu không phải chuyên gia nổi danh cả nước sao?” Hứa Đình túm lấy cổ áo anh, “Nghĩ nhanh lên!” Tiêu Trạch cười lắc đầu, lấy từ trong tập văn kiện mấy tờ giấy đưa cho hắn. “Đây là kế hoạch trị liệu cho cậu ấy, tôi sẽ giúp cậu ấy kê thuốc trị liệu và phụ đạo tâm lý, chuyện còn lại cậu phải đi làm.” Tiêu Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Toàn bộ nguồn gốc sợ hãi Hạ Mộ đều đến từ Vương Vũ Hằng, cho nên giải quyết gã, cũng tương đương giải quyết gốc bệnh của Hạ Mộ.” Hứa Đình như có điều suy nghĩ gật đầu, đem những tờ giấy kia giấy trả lại cho Tiêu Trạch. “Những thuốc này để cậu ấy uống đúng giờ, thứ ba mỗi tuần đến phòng khám của tôilàm trị liệu.” Tiêu Trạch đặt lọ thuốc trong tay xuống, “Vương Vũ Hằng khó đối phó, cậu cẩn thận một chút.” Hứa Đình cười cười: “Cám ơn.” “Những thứ này sách liên quan đến bệnh của Hạ Mộ, cậu tìm hiểu nhiều một chút, cũng có lợi với sự hồi phục của cậy ấy.” Tiêu Trạch ném cho Hứa Đình mấy quyển sách dày, “Đều là sách không xuất bản nữa, xem xong trả lại tôi.” Hứa Đình vừa nhìn loại sách bản gốc bìa dày màu đỏ này liền choáng váng, nhưng vẫn không có từ chối. Vì Tiểu Mộ, đừng nói là tiếng Anh, cho dù là ngôn ngữ sao Hỏa cũng phải đọc hết! Hạ tiểu thụ trong giấc mộng hắt xì một cái , ôm chăn cọ cọ. Hứa Đình thật tốt! Lời tác giả : =3=~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]