Một đám người bị lời lẽ và cử chỉ bất thình lình này của hắn chọc cho sững sờ không kịp phản ứng. Đến khi mấy người có giao tình không tệ với hai người họ vội vàng đuổi theo thì bọn họ mới bừng tỉnh. Nội tâm bát quái vùng vụt leo thang.
"Đây là sao vậy? Du Du và nam thần có chuyện xưa?"
"Tôi trông rõ ràng là chuyện xưa không nhỏ đâu!"
"Ít nhất tôi chưa từng thấy nam thần đối xử với ai như vậy."
"Cảnh Du Du nép vào lòng nam thần kích thích quá đi!!"
"Ai nói cho mị biết có phải mị không còn cơ hội nữa rồi không?"
Một đám người xôn xao như ong vỡ tổ, bên kia Cố Thời Minh ôm người đã muốn sốt đến không có hơi sức giãy giụa trong lòng hắn chạy như bay về phía phòng y tế của trường.
"Ngoan Du Du, không khóc. Khóc sẽ khiến mắt bị tổn thương."
Thời điểm cảm giác được ngực áo mình càng ngày càng ướt hắn không khỏi luống cuống lại nhẹ giọng dỗ dành người trong ngực.
"Nói... Nói bậy! Hức! Tôi mới không khóc..."
"Được, em không khóc. Tôi khóc! Tôi đau lòng."
Hắn vừa nói vừa vô thức siết chặt người trong ngực. Cảm nhận sức nặng trong tay giống như không có, lòng hắn càng khó chịu hơn. Cậu ốm, trước đó hắn đã cảm nhận được, hiện tại hắn cảm thấy cậu còn ốm hơn. So với bảy năm trước cậu ốm đến mức gió thổi cũng có thể thổi bay cậu. Bỗng nhiên hắn phát hiện tất cả mọi chuyện hắn làm trước đây, cứ nghĩ rằng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875443/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.