"Gì... A!"
Ai biết tên nhóc Hách Tường kia lại nghĩ hắn đang nói với mình, nhưng nửa đường lại thấy hắn hô một tiếng rồi nhảy dựng như điên lên cầm cái gì đó trên tay hơ về phía họ vừa hét toáng lên: "Cái tên này xem Du Du nhà chúng ta là con nít à!! Còn mua cái này nữa!!"
Hai người bị hắn làm cho giật mình thì theo bản năng quay qua nhìn hắn. Họ không nhìn thấy trên tay Hách Tường lúc này đang cầm một hộp kẹo vitamin loại các bé hay thích bóc nhai chơi chơi hoặc trang trí trên ly kem và bánh ngọt với đủ các màu sắc bắt mắt. Phàm là đứa nhỏ nhà không phải quá nghèo thì chắc đều được ăn qua cái này rồi. Nhưng cũng chính vì vậy mà...
Vụt!
Phịch!
Hách Tường đang kích động còn chưa kịp phun tào thêm cái gì đã bị một loạt động tác nhanh độc chuẩn của ai đó làm cho choáng váng ra. Nhìn bàn tay trống rỗng của mình một chút rồi cậu ta mới ngắt ngứ đưa mắt nhìn về phía người nào đó vừa cướp giật vừa đem cái hũ giấu đi, biểu tình bình tĩnh ngồi trên giường, vẻ mặt câm nín. Một lúc sau cậu ta mới hộc ra một câu:
"Khụ... Tôi không biết là cậu còn có sở thích này đó."
Lục Phong nghe mà đỡ trán.
Hắn thật sự là bội phục cái sự ngu ngốc này của cậu ta. Họ đã ở chung với nhau bao nhiêu ngày tháng rồi mà cậu ta vẫn không biết Mộc Du thích kẹo trái cây. Tóm lại là bất cứ thích thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875014/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.