Người ta nói người yêu trước là người chịu nhiều đau khổ nhất, cậu chấp nhận. Nhưng nếu hỏi cậu nếu được quay lại một lần nữa cậu có sẽ giống như lần đầu động tâm với hắn trước không, cậu vẫn sẽ nói có.
Bỗng nhiên Mộc Du cảm thấy may mắn vì lúc này trong sân bóng chỉ có mình họ. Như vậy cậu có thể thực hiện mong muốn được độc chiếm sự tỏa sáng của người đàn ông này cho riêng mình mà trước đây cậu đã rất muốn.
Này chỉ có thể cảm ơn câu lạc bộ bóng rổ của đại học T vốn không có nổi tiếng mà chỉ dạng tầm tầm cho nên qui mô sân hoạt động của đội bóng cũng không dày đặc. Mộc Du không biết họ có luyện tập thường xuyên hay không, chỉ biết lúc đến đây ở nơi này chỉ có một cô lao công đang lau sàn. Thiết nghĩ trước khi họ đến đội bóng đã luyện tập xong rồi đi.
Cho nên mới không có người hò hét vì người đàn ông kia.
Cậu nhớ trước đây mỗi lần người này đánh bóng rổ thì xung quanh sân bóng không hề thiếu người tung hô. Một vì khả năng chơi bóng của hắn, một là do bị sự đẹp trai của hắn lôi kéo. Cũng có thể là do quy mô đại học rộng lớn, lắm lúc hai người ở trong trường cả năm đều chưa chắc nhìn thấy nhau một lần. Cố Thời Minh bình thường lại rất kín tiếng cho nên không có chuyện bị người ta săn đón như thần tượng hồi còn ở cao trung.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Mộc Du đang miên man trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875002/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.