"Anh ta..."
Lạc Thiên vừa giật mình vừa ngu ngơ nhìn người bên cạnh. Nhưng so với hắn Tống Thạch lại có biết gì hơn, chỉ là hắn còn biết đường chạy theo: "Đi thôi!"
"A! À!"
Hắn cứ vậy ngờ nghệch đuổi theo Tống Thạch. Không mất bao lâu ba người đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trên sân trường nhất thời ít đi ba người lại không hết xôn xao.
Mộc Du từ thời điểm Cố Thời Minh chạy đi đã quay đầu lại, biểu tình vậy mà không có giống như lời nói của cậu, thờ ơ như vậy. Nhưng cậu cũng không có đuổi theo Cố Thời Minh mà chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó, trông lại có chút đáng thương khiến người đau lòng.
"Du Du."
Hách Tường đầu óc đơn giản so với Lạc Thiên cũng không khác bao nhiêu, nhưng nhìn cậu như vậy anh chàng dù vô tâm vô phế vẫn biết lo lắng. Tuy rằng từ hôm qua đến giờ Mộc Du luôn không có biểu hiện ra, còn giống như trực tiếp vượt qua đau khổ, còn sót lại tức giận cùng không đáng. Nhưng kiểu gì họ cũng đã ở chung với nhau một thời gian dài, con người Mộc Du thế nào hắn không biết thì vẫn nhớ được đoạn thời gian trước đã từng có chuyện gì. Người bạn cùng phòng này của hắn vẫn có nơi nội tâm yếu ớt cùng khát khao được người yêu thương.
Đến lúc này hắn vẫn rất giận Cố Thời Minh nhưng lại càng hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Ít nhất như vậy Mộc Du sẽ cảm thấy vui vẻ. Ai biết Cố Thời Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2874973/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.