Chân tay Hứa An An luống cuống không biết nên làm gì mới tốt. Chân cô giống như bị đóng đinh, không thể động đậy.
Hình như người bên trong không nghe thấy động tĩnh này.
Lăng Thiệu nhếch miệng cười xấu xa. Anh vươn ngón tay thon dài chạm vào mái tóc dài của nữ sinh kia, giống như âu yếm vậy.
Nữ sinh vui mừng khôn xiết, vừa ngửa đầu lấy lòng vừa ném mị nhãn với anh, cúi đầu muốn hàm chứa dục vọng sớm đã ngẩng cao của Lăng Thiệu.
"A...!"
Nhưng nữ sinh kia hét thảm một tiếng, môi lưỡi không đụng tới chút da thịt nào của Lăng Thiệu, đã bị Lăng Thiệu kéo mạnh tóc ra sau, ép buộc cô ta ở tư thế quỳ ngẩng cao đầu, mặt vì đau đớn mà vặn vẹo.
- Lăng Thiệu... Anh, anh làm gì thế...
Nữ sinh nhìn mặt Lăng Thiệu trong chớp mắt lộ ra ánh sáng độc ác và ngưng tụ thành băng sương, có chút sợ hãi, hai tay chống xuống đất làm giảm đau đớn, làm nũng cầu xin.
- Tôi làm gì sao? Hẳn là tôi phải hỏi cô một chút cô tới đây làm gì?
Giọng nói của Lăng Thiệu lạnh như băng làm người ta sợ hãi, anh châm chọc mà hừ lạnh một tiếng:
- Sao thế, dục vọng tràn đầy cô đơn khó nhịn sao? Muốn người ta giúp cô như vậy à? Tôi giúp cô nhé.
Lăng Thiệu vẫn nở nụ cười nhạt, Liễu Thi nghe xong như con chó nhỏ được khen thưởng, hai mắt sáng lên, thậm chí kéo quần anh nói:
- Cầu anh, đè tôi đi.
Mà Hứa An An ở ngoài cửa lại rơi xuống đáy cốc.
Lăng Thiệu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-giup-do/1247452/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.