Editor: Còn mèo có cánh
Tính lại thì thì tiền đóng ký túc xá là 2000 tệ, lại có thể giúp tôi không cần đội gió đội mưa đi học, còn có người nấu cơm, không cần phải đi đến nhà ăn ăn những thức ăn đắt đến dọa người, cũng có thể ngủ thêm một chút, không thể nghi ngờ đây là điều kiện mê người đến thế nào.
Chính là……
Tôi biết lý do duy nhất mà mẹ tôi do dự—— đó là tôi không phải là một nam sinh bình thường.
Mẹ tôi thật lâu sau cũng không mở miệng nói chuyên, tôi cảm nhận được ánh mắt mẹ tôi chiếu lên người tôi, tôi co rúm lại không dám ngẩng đầu.
Thân thể tôi đặc thù, nhưng tôi lại thích nam sinh ôn nhu này, nghĩ muốn cùng hắn tiếp xúc nhưng lại sợ bản thân lún vào quá sâu, làm tôi sốt ruột đến muốn khóc.
Mẹ tôi biết tính cách của tôi yếu đuối, nhìn tôi một hồi, cuống quít đứng dậy rót thêm cho Tiếu Hàm ly nước đánh vỡ cục diện bế tắc, sau đó đem trà đưa tới trong tay Tiếu Hàm, vỗ vỗ bả vai tôi nhẹ giọng nói: “Bắc Bắc, con đi xem ông nội đã rời giường chưa, sáng sớm liền không ngừng nhắc con mãi, còn oán trách mẹ không xin nghỉ để đưa con đến trường, chỉ sợ con đi học phải chịu ủy khuất……”
Tôi ở trong tiếng nói dài của mẹ mà đứng dậy, chân có chút phát run, không dám nhìn Tiếu Hàm: “Dạ, được ạ.”
“Dì,” Sau khi tôi xoay người, đột nhiên giọng nói của Tiếu Hàm vang lên, giọng nói của hắn trịnh trọng: “Dì yên tâm, con sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-em-se-sinh-be-con/920324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.