Ba tháng trước...
“Tiểu Niệm thặt nhanh đã là sinh viên đại học rồi, nhớ ngày nào con còn bé tí, ngơ ngốc chạy theo đám hàng xóm long nhong ngoài đường. Giờ đây lớn lên lại đáng yêu thế này, thật không nỡ xa nó mà.” Mẹ Niệm khùng khăn tay chấm nước mắt, tay vuốt ve mặt của con gái mình.
“Này, bà còn muốn vuốt mặt con bao lâu nữa? Mặt nó sắp bị bà nhào thành bột rồi đấy.” Ba Niệm đứng bên cạnh chờ ôm con gái nãy giờ, mà bà này cứ đứng chắn mãi thì làm sao mà ông ôm tạm biệt đây.
Ưa Tiểu Niệm cũng đã ngấn lệ rất lâu, cô dang tay ôm ba mẹ mình, ôm thật lâu cho đến khi xe lửa chuẩn bị xuất phát, cô mới lưu luyến buông ra.
“Ba mẹ, hai người phải giữ gìn sức khỏe đó. Tiểu Niệm sẽ rất nhớ hạ người.”
“Cố gắng học hành với thích ứng nha con. Có chuyện gì thì phải gọi bố mẹ liền đấy.” Ba Niệm xoa đầu con gái duy nhất của mình.
Ưa Tiểu Niệm gật đầu, rồi cô xách chuếc vali của mình, từ từ bước lên xe lửa. Qua tấm kính cửa sổ, cô vẫy tay chào ba mẹ mình. Cửa xe đóng lại, xe lửa bắt đầu lăn bánh. Ba mẹ Niệm vẫn đứng đó cho đến khi bóng chiếc xe đã khuất dần, hai người mới dắt nhau ra về.
“Không biết nó có ổn thật không? Nhỏ đến lớn đều chưa xa nhà quá ba ngày, nó lại ngốc nghếch, bữa nhớ bữa quên. Thật lo quá.” Ba Niệm thở dài nói.
“Chỉ cầu nó mạnh khỏe với sớm có bạn trai là được.” Ước mơ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-doc-chiem-em/119794/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.