Sau khi cùng nhau thác loạn trên giường, Hạ Trì mới tiếp tục với bức tranh của mình. Sau hơn ba mươi lăm phút, rốt cuộc bức tranh cũng hoàn thành.
"Tôi sẽ treo bức tranh này trong phòng tôi." Hạ Trì nói.
"Cậu bị điên rồi sao? Làm vậy không được."
"Đối với tôi, không có gì là không được cả."
"Nếu cậu treo nó lộ liễu như vậy, ba mẹ cậu sẽ… "
"Họ thấy thì đã sao?" Bách Thời chưa nói hết câu thì Hạ Trì đã hiểu ý mà phản đáp ngay: "Cho dù thấy, họ cũng không cấm tôi được."
Thấy Bách Thời đen mặt, Hạ Trì phụt cười nhẹ: "Được rồi được, không treo không treo. Nghe theo cậu."
Nằm trên giường ôm nhau cả buổi, cuối cùng Bách Thời cũng thấy đói bụng rồi, tiếng la hét ọt ọt trong chiếc bụng nhỏ cũng bắt đầu khoa trương, Hạ Trì đề xuất: "Hôm nay muốn ăn gì?"
"Trong tủ lạnh còn gì thì ăn cái đó."
Hạ Trì suy tư giây lát, quyết định: "Hôm nay cậu cứ nằm yên đi, để tôi trổ tài."
"Trổ tài?"
"Tôi nấu đồ ăn cho cậu."
Bách Thời nghe mà tưởng mình bị lãng tai: "Cậu? Nấu ăn?"
"Có gì mà ngạc nhiên. Tôi coi nhiều clip trên mạng rồi, tính ra cũng dễ."
Bách Thời cảm thấy lạnh sống lưng, cậu thực sợ hãi: "Thôi thôi thôi, cậu đừng nấu, để tôi nấu được rồi." Ăn xong lại bệnh viện vì ngộ độc thực phẩm thì tiêu đời. Cậu không bao giờ tin tưởng Hạ Trì có thể làm mấy việc này. Cậu nhớ lại ngày xưa, chỉ có mỗi việc lau nhà thôi mà hắn cũng làm không được, sau khi lau xong lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876944/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.